Mục lục
Yêu phải tổng tài tàn phế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 250





Chương 250: Lữ Hoàng Trung xuất hiện







“Rồi rồi rôi, đến phục chị luôn. Em không biết chị nghĩ thế nào nữa, thấy chị lúc nào cũng thế này, em cũng không biết phải nói sao mới phải đây Cô ấy nhẹ nhàng trút một hơi, mọi cảm giác khó chịu đều biến mất. Ít nhất chị cũng không kháng cự quá, mà cũng có khi chị vì lo lắng cho Hoắc Minh Dương nên mới như vậy.



“Không biết em nghĩ như thế nào nhưng nhìn bộ dạng của em như vậy, chị có nói như thế nào cũng vô dụng, dù sao em nhận thức đúng là được.” “Chị của em… thật sự đã chết rồi ư?” Hoắc Minh Dương cảm thấy Diệp Tĩnh Gia không thể dễ dàng chết như vậy, đến giờ anh còn chưa thấy thi thể cô.



Chỉ cân một ngày không thấy… thì ngày ấy anh sẽ không thừa nhận, huống chỉ anh và Diệp Tĩnh Gia còn chưa ly hôn…



Lúc này Diệp Thiến Nhi nên gọi anh là anh rể mới phải.



“Cô nói ít vài câu đi được không?” Hoắc Minh Dương nói chuyện luôn khiến người ta cảm thấy nhạt nhẽo, bực mình như vậy.



“Anh cũng đừng nói gì nữa, để tôi yên tĩnh một lát đi.” Tim Hà Vân Phi vẫn luôn treo lơ lửng. Bây giờ cô sợ nhất Hoắc Minh Dương hỏi cái gì, nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương đối với mình, lại thêm câu hỏi trực tiếp của anh khiến cô cảm thấy anh đã phát hiện ra cái gì rồi.



‘Sao anh lại nghĩ như vậy?” Cô đưa mắt nhìn Hoắc Minh Dương, bất đắc dĩ bịa chuyện.



“Chết rồi thì thôi vậy.” Anh cam chịu nói, Hoắc Minh Dương chỉ cảm thấy rất chói tai. Mà người thoải mái nhất trên chiếc xe này có lẽ là bé Hiên ngồi trên ghế phó lái.



“Cô nghĩ xem muốn mua gì thì tiện đường mua luôn” Anh nói, có nhiều thứ cô ấy làm thế nào cũng không được tốt.



Hoắc Minh Dương khẩn trương, thấp thỏm nắm chặt lòng bàn tay: “Tôi không cần gì” Đại Bảo ở ghế trước kêu lên: “Muốn ăn sữa sữa, muốn ăn sữa” Bé nói xong thì mặt Hà Vân Phi đỏ lên, vô cùng nghi ngờ nhóc con cố ý: “Con nói chuyện với chú thế nào đấy.



Như vậy là không lễ phép biết chưa?” “Cái này con phải tìm mẹ con” Hoắc Minh Dương nghe không hiểu bé nói gì, chỉ thuận miệng trêu chọc Hà Vân Phi.



“Anh đừng dạy hư trẻ con. Qua tiệm bánh ngọt dừng một chút đi, bé muốn ăn bánh bông lan bơ sữa.” Lúc giải thích xong thì mặt Hà Vân Phi cũng tối sâm, bé Hiên không nói được bánh bông lan bơ sữa, bình thường đều gọi là sữa sữa. Nhưng nói vậy với cô thì được, không ngờ lại nói vậy với Hoắc Minh Dương.



“Ha ha” Hoắc Minh Dương chợt cười thành tiếng, sức cảm nhiễm của trẻ con mạnh hơn người lớn nhiều.



Hà Vân Phi bối rối không yên, cảm thấy mình làm gì chăng nữa cũng không thể bù lại sai sót lúc trước.



Cô luống cuống cũng khiến Hoắc Minh Dương không có cách nào, trong lòng chỉ nghĩ xem làm thế nào mới đủ tốt, thế nào mới là tốt nhất, nhưng cuối cùng lại không cách nào làm được.



“Tôi không hiểu sao anh lại làm như vậy, nhưng nếu anh cần gì có thể liên lạc tôi” Cô hiểu phải làm như thế nào mới tốt.



Hoặc Minh Dương im lặng không tiếp lời cô.



Không khí giữa hai người tựa như không có chuyện gì xảy ra, nhưng với bé Hiền lại không giống như vậy, có thể hoàn toàn thể hiện sự yêu thích của mình.



Hoắc Minh Dương và bé Hiền đi phía trước, phía sau Diệp Thiến Nhi nhỏ giọng nói với Diệp Tĩnh Gia: “Chị, chị có phát hiện Hoắc Minh Dương thích chị không?” Diệp Tĩnh Gia nói không nên lời: “Em đừng nói nữa” Mua xong bánh ngọt cho bé Hiền, bốn người lại lên xe tiếp tục đi. bé Hiền nhìn hộp bánh thì rục rịch: “Lần trước cũng là chú mua cho cháu à?” Nghe bé Hiền nói, Hoắc Minh Dương nhớ tới lần trước có mua bánh ngọt cho Diệp Tĩnh Gia: “Ừ, cục cưng thích không?” bé Hiền gật đầu liên tục: “Thích ạ, thích lắm lắm luôn” “Ôi chao, thì ra lần trước là nhờ bé Hiền mới có lộc ăn” Diệp Thiến Nhi cố ý chọc Hà Vân Phi, thấy vẻ mặt của chị gái thì lén lút cười trộm.



“Đúng vậy, bé Hiền của mẹ rất ngoan, ngồi im cho chú lái xe” Cô vội kêu bé Hiền im lặng một chút, không cần bới thêm chuyện ra nữa. Cô sợ hãi thái độ Hoắc Minh Dương với mình, cũng sợ khi anh chợt vui vẻ hoặc không vui.



Dù thế nào đều khiến cô giật mình thon thót.



“Vâng” bé Hiền ngoan ngoãn ngồi yên.



Đứa bé này đúng là khiến người thích, Hà Vân Phi nói: “Mẹ phải nói với con bao nhiêu lần, không được nói năng vô lễ với chú.” Hà Vân Phi vươn người đón lấy bé Hiền bướng bỉnh xuống ghế sau, Diệp Thiến Nhi lo lắng nhìn chằm chằm đứa bé.



Đưa ba người đến nơi, Hoắc Minh Dương liền lái xe rời đi, chỉ để lại Hà Vân Phi và Diệp Thiến Nhi. Mà Diệp Thiến Nhi có vẻ thấp thỏm không yên, dường như có chuyện gì xảy ra rồi.



“Sao thế? Có chuyện gì thì nói đi?” Hoắc Minh Dương vừa đi thì Hà Vân Phi cũng khôi phục dáng vẻ thường ngày. Người đàn ông kia đúng là kiếp nạn không thể giải trong đời cô, cô có chút oán giận.



“Chị, hôm qua Đường Bổn gọi cho em” Gô ta nói xong thì dừng lại, không biết nói tiếp thế nào.










Bây giờ cô ta sốt ruột chuyện của Đường Bổn vô cùng, nhưng lại không làm được gì cả.



“Em không biết nên nói với chị thế nào, giờ em cảm thấy không thoải mái, em nhớ Đường Bổn chết mất, chị có chuyện gì thì gọi cho em nhé” Cô ta thật sự phải đi, nếu ở lại đây sớm hay muộn cũng lo lắng mà chết.



“Chị biết rồi, em về đi, không sao đâu” Hà Vân Phi vội đáp, giữ cô ấy lại cũng không được, còn không bằng để cô ấy đi đi.



Lúc Diệp Thiến Nhi đi chỉ cảm thấy rất rối bời, không biết làm thế nào mới khiến Đường Bản vui vẻ. Dù sao có nhiều chuyện không thể thay đổi, cô chỉ có thể thuận theo tự nhiên.



Hà Vân Phi và bé Hiền đứng trong sân bay tiễn Diệp Thiến Nhi. Có lẽ bé Hiền biết Diệp Thiến Nhi phải đi, mặt nhỏ xị xuống, lưu luyến làm Diệp Thiến Nhi đau lòng không thôi. Nếu không vì Đường Bổn cô ấy chắc chắn sẽ ở lại, nhưng không được, cô ấy không nỡ.



“Dì phải sớm về chơi với cháu” Đại bảo nói như vậy Hà Vân Phi mới phát hiện, thì ra bé đều hiểu hết.



“Ừ, dì sẽ đến chơi với cháu sớm thôi.” Diệp Thiến Nhi gật đầu hứa, trong lòng lại cảm thấy bối rối. Không cần biết bản thân làm gì đều không thay đổi được rất nhiều thứ.



Vậy là Tử Quốc chỉ còn lại hai mẹ con. Lúc trước vẫn là ba người, nhưng không biết Lữ Hoàng Trung đi đâu. Mà cô nghĩ có lẽ Lữ Hoàng Trung sống cũng không tốt lắm, nếu không chắc chắn sẽ liên lạc với cô.



Vì Hà Vân Phi cần chăm sóc bé Hiền nên đành phải xin phép Hoắc Minh Dương trước, nói tầm mấy giờ mình mới có thể tới công ty trình diện.



Mà chuyện này cũng chọc giận Đinh Thanh Uyển. Phải biết là cô ta hẹn hò với Hoắc Minh Vũ lâu như vậy, bây giờ còn thành bà chủ nhỏ của Hoắc Thiên rồi mà còn chưa được phép thích đi làm lúc nào thì đi như Hà Vân Phi đâu đấy.



Thấy Đinh Thanh Uyển vào văn phòng Hoắc Minh Dương một chuyến xong liền hằm hè về, Hoắc Minh Vũ hỏi: “Có chuyện gì thế? Đến chỗ anh trai tôi bị bắt nạt à?” Cô ta lườm Hoắc Minh Vũ một cái, bây giờ là thời gian nghỉ trưa, trong phòng chỉ có cô ta và Hoắc Minh Vũ.



Bộ dáng Đinh Thanh Uyển rõ ràng không vui, mà Hoắc Minh Vũ cũng nghĩ không ra lý do vì sao.



“Không biết anh nghĩ cái gì nữa, anh học anh trai anh chút đi được không? Nhìn anh xem, em mặc kệ, bây giờ anh đừng có quản em nữa, em muốn làm gì thì sẽ làm cái ấy, không cho anh xen vào.” Cô ta lớn tiếng nói, trong lòng cũng phiền muộn.



Rõ ràng là Hoắc Minh Dương cố ý khiến cô ta khó chịu.



Mà Hoắc Minh Vũ hoàn toàn không có phép đọc tâm, không hiểu cô ta muốn cái gì.



“Cô sao thế? Tôi chọc cô lúc nào?” Anh ta cảm thấy hơi đau đầu, cũng bắt đầu khó chịu. Đinh Thanh Uyển làm loạn không đầu không đuôi khiến anh †a không thoải mái: “Có việc gì thì nói mau lên, không có việc thì ra ngoài, đừng làm phiền tôi.” Kiên nhẫn của anh †a đã tưới giới hạn, hoặc nên nói anh ta căn bản không có chút kiên nhẫn nào với Đinh Thanh Uyển lúc này.



“Anh không cần biết, dù sao bây giờ anh còn nhiều chuyện phải làm hơn, không rảnh mà đi quản em” Rất nhiều lúc phải là Đinh Thanh Uyển ra quyết định thì mới coi như xong chuyện, nếu cô ta chưa quyết định thì ai nói gì cũng vô dụng thôi.



Cho nên khi anh ta quyết định kết hôn với Đinh Thanh Uyển cũng phải hạ quyết tâm rất lớn, không còn đường nào có thể rút lui nữa.



Thái độ của anh ta khiến Đinh Thanh Uyển càng nóng giận hơn: “Được lắm, ngày nào anh cũng đối xử với tôi như vậy. Mỗi lần tôi không vui anh đều mặc kệ, không thèm đếm xỉa gì đến tôi” Cô ta tức giận gào lên với Hoắc Minh Vũ.



Dù sao cũng kết hôn rồi, cùng lắm thì đuổi cô ta ra khỏi nhà mà thôi. Cô †a cũng muốn quay lại nhà họ Đinh, cô ta chịu đựng đủ kiểu hôn nhân có danh không phận này rồi.



“Cô như thế này là mặc kệ mọi thứ, bản thân không hề có chút mục tiêu nào đúng không?” Giọng Hoắc Minh Vũ dần lạnh xuống, dường như bất mãn đối với cô ta đã tích lũy tới giới hạn rồi.



“Anh nói mấy thứ vô nghĩa này với tôi làm gì. Sao Hà Vân Phi có thể ba ngày hai bữa đến muộn, tôi chỉ cần muộn một buổi là bị trừ lương, tôi đã không muốn làm anh còn kí hợp đồng với tôi nhiều năm như vậy” Cô ta không bận tâm nói cứng với Hoắc Minh Vũ, người đàn ông này lúc nào cũng như vậy, làm thế nào chăng nữa cũng không thể hạnh phúc, mỗi ngày cô ta trải qua đều không bằng ngày trước.



“Đó là anh trai tôi, cô so đo với anh ấy làm gì?” Nghe anh ta nói như vậy, Đinh Thanh Uyển nói không nên lời. Sao người này lại quá đáng đến mức này cơ chứ? Ai có thể làm được như anh nữa? “Anh có biết Hà Vân Phi đang làm ở vị trí gì, nhận mức lương thế nào không? Ai trong công ty cũng nói cô ta bị tổng giám đốc bao nuôi” Đinh Thanh Uyển phản kích.



Cô ta không muốn đứng sau lưng người phụ nữ kia, người kia là cái thá gì, thứ gì cũng không có, chỗ nào cũng không bằng cô ta, sao có thể được người vĩ đại như vậy thích? “Cô biết luật sư Phi lúc trước có địa vị thế nào không mà nói? Cô ấy đồng ý đến làm cho anh trai tôi, anh ấy không nói gì thì thôi. Cô nhìn lại mình xem? Cô có tư cách gì mà đòi so với luật sư Phi?” Ai chẳng biết danh tiếng của Hà Vân Phi thế nào, người này còn dám so mình với cô ấy? Đúng là không biết nhục.



Bây giờ anh ta đã khác xưa, cho dù không thích Đinh Thanh Uyển cũng rất biết ơn cô ta làm bạn bên mình suốt ba năm qua, tuy không yêu cô ta nhưng cũng sẽ không ghét bỏ cô ta.



“Hoắc Minh Vũ, anh nói có phải em hơi quá đáng không? Em không nên so sánh với cô ấy!” Đinh Thanh Uyển bỗng như nghe hiểu lời của Hoắc Minh Vũ, ngoan ngoãn ngồi yên không động đậy, không biết lại suy nghĩ gì.



Nhưng Hoắc Minh Vũ hiểu, cô ta có suy nghĩ của riêng mình, bản thân không can thiệp được.



“Tuy tôi không hiểu lắm, nhưng bây giờ tôi có chuyện mình muốn làm, không có thời gian quan tâm tới cảm nhận của cô, xin lỗi cô.” Hoắc Minh Vũ nói, trong lòng loáng thoáng bắt được đáp án.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK