không thể căn đầu lưỡi của mình, cô hẳn là
nên đứng một bên làm người gồ, chờ anh ra
lệnh rồi mới hành động mới đúng.
“Qua đây”. Hoắc Minh Dương phun ra
mấy chữ.
Không biết vì sao anh lại lạnh lùng tới
vậy, anh không nói lời nào cũng đủ để khiến
Diệp Tĩnh Gia sợ hãi trong lòng.
Cô đi từng bước vô cùng khó khăn tới
trước mặt anh, đưa tay giúp anh cởi áo ra.
Còn quần thì…
“Anh có thể tự mình cởi quần được hay
không?” Khi cô vừa hỏi ra câu này thì lập tức
cảm thấy hối hận.
Người bị liệt hai chân chỉ có thể tự mình
cởi áo thôi.
Hoắc Minh Dương không trả lời câu hỏi
của cô, chỉ là đôi mắt nhìn cô chăm chút, cô
vẫn đứng không hề nhúc nhích. Cô giúp anh
cởi quần thì phải dìu anh đứng lên mới cởi
được sao?
“Anh có thể vịn vào xe lăn mà đứng lên
được không?” Diệp Tĩnh Gia nhìn anh vô
cùng bối rối, cô chỉ có thể nghĩ được cách
này thôi.
Nếu như đèn ở đây đủ sáng thì có lẽ anh
sẽ nhìn thấy gương mặt đỏ rực của cô.
Thấy Hoắc Minh Dương không mở
miệng, cô bèn tiến lên đỡ anh, khi dìu anh cô
phải rất cật lực, cả người lung la lung lay
không vững.
Cô cắn răng hỏi: “Anh nặng quá, bình
thường có mấy người giúp anh tắm vậy”.
Anh không trả lời, cô lại nói tiếp: “Nếu
như về sau vẫn phải giúp anh tắm, vậy thì tôi
phải tìm cách gì mới được, mua cho anh một
cái gậy…”
“Cút!” Giọng nói Hoắc Minh Dương lạnh
như băng, hất đôi tay chạm vào người anh
của cô ra.
Chợt trong không khí như bị kết một tầng
băng lạnh vậy.
Chữ cuối cùng của cô còn chưa kịp nói
nốt ra chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt ngược về. Bị
anh đẩy ra, cả người cô lảo đảo không vững
mà ngã sấp xuống, đập đầu vào bồn tắm bên cạnh.
“Đau quá…’ Cô nhíu chặt hàng mày, giơ
tay lên xoa trán, than một tiếng.
Không có một chút phòng bị nào, Hoắc
Minh Dương nổi giận, hất cô ra. Vị trí cô ngã
xuống là đối diện bồn tắm, nên trán bị va vào
thành bồn.
Lúc này, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy đầu óc
choáng váng, căn bản không nhận ra câu nói
kia đã đắc tội anh, trước mắt cô càng ngày
càng tối…
Ngất xỉu trong phòng tắm một buổi tối,
không ai ngó ngàng tới cô, để cô ngủ trên
sàn phòng tắm lạnh lẽo cả một đêm.
Là Hoắc Minh Dương khiến cô đụng đầu
vào bồn tắm, là anh chính mắt nhìn thấy cô
ngất đi. Là kiểu đàn ông thế nào mới có thể
lạnh lùng đến thể, vứt cô ở chỗ này không
hỏi han, không quan tâm.
Sau khi Diệp Tĩnh Gia tỉnh lại, ánh mắt
nhìn quanh một vòng tìm kiếm, cô bò dậy, ra
khỏi phòng tắm, tới phòng ngủ, cũng không
thấy bóng dáng Hoắc Minh Dương đâu.
Trên giường không hề có dấu vết gì, ánh
mắt Diệp Tĩnh Gia dừng trên đồng hồ báo
thức, nhìn thời gian, sắp mười một giờ rồi.
Cô ngủ mê man một lúc lâu như vậy.
Mở tủ quần áo trong phòng ra, cô chọn
một bộ quần áo ở nhà đơn giản, thay vào rồi
đi xuống tầng.
Căn nhà này làm theo kiến trúc châu Âu,
cầu thang xoắn ốc, trên tường treo một chiếc
đồng hồ thạch anh.
Sau khi Diệp Tĩnh Gia xuống tầng, nhìn
thấy mẹ chồng nhìn chằm chằm vào chiếc
đồng hồ thạch anh kia, sắc mặc vô cùng lạnh nhạt.
Cô thấp thỏm tiến tới chào hỏi: “Mẹ”.