Chương 312: Thông tin được tiết lộ cho Tô Thanh Anh
Hoắc Minh Dương đã khiến cô cảm thấy áp lực, nhưng cũng khiến cô cảm thấy bản thân mình quả thực có chút bất lực. Chỉ cần đó là quyết định của Hoắc Minh Dương thì cô cũng không còn cách nào phản kháng được.
“Tôi sẽ sắp xếp thời gian để khám sức khỏe, sau đó trực tiếp đi gặp Hoắc Minh Dương, tôi cảm thấy mình cần phải nói chuyện với anh ấy” Trong lòng cô chợt nảy ra một ý tưởng, nếu như cô đã không có cách nào thay đổi Hoắc Minh Dương, vậy thì cô chỉ có thể thay đổi chính mình mà thôi.
Đinh Thanh Uyển không biết gọt táo, nghe cô ta nói thì hơi mất hứng nhưng vẫn kiềm lại sự khó chịu trong lòng.
Kiên nhẫn gọt táo cho cô ta: “Táo ngọt không?” Cô đưa táo đã gọt cho Tô Thanh Anh, cô ta lại chia một nửa cho Định Thanh Uyển: “Chị em thì đương nhiên phải biết chia sẻ. Cô ta ra vẻ rất đương nhiên, cười cười nhìn Đinh Thanh Uyển, giống như có điều gì đó toan tính.
Tô Thanh Anh muốn mượn sức Đinh Thanh Uyển, cô ta giỏi nhất là cho tát một cái rồi ban một trái táo, cũng không nghĩ gì nhiều mà bắt đầu vội làm chuyện của mình, rất nhiều chuyện ngay từ khi bắt đầu đã định sẵn rồi.
Đinh Thanh Uyển cười lạnh nhưng vẫn nhận trái táo kia.
“Tôi biết cô đang lo điều gì, có lo cũng vô ích thôi, chuyến này về không chừng Hoắc Minh Dương đã kết hôn rồi” Không phải Đinh Thanh Uyển hù dọa Tô Thanh Anh mà là cô ta biết vài chuyện thật, tuy bà Hoắc đã nói Hoắc Minh Dương định kết hôn thẳng luôn.
Nếu anh ta đã quyết kết hôn thì nói không chừng lần sau khi trở về đã không còn độc thân nữa.
“Đợi đến khi tôi trở về, không biết Tô Thanh Anh có còn đang gây rắc rối nữa không” Cô không muốn dính dáng đến Tô Thanh Anh chút nào, nhưng người phụ nữ đó vẫn cứ làm phiền cô hết lần này đến lần khác khiến cô phát chán.
Nói cô không oán trách Hoắc Minh Dương thì là giả, nhưng ở một khía cạnh nào đó, cho dù là Hoắc Minh Dương không làm gì và không thay đổi bất cứ điều gì, thì cũng không thể nào bù đắp cho cái cảm giác khó chịu của cô lúc này.
Cô đã hoàn toàn không tìm thấy mục tiêu của mình, và bây giờ nếu ở thành phố Giang Ninh thì cũng sẽ bị tin tức của Tô Thanh Anh công kích, muốn đi cũng không được.
Cô không biết bản thân nên làm gì, nhưng ít nhất cô có thể chắc chắn rằng mình có thể thở phào nhẹ nhõm sau khi rời đi.
“Em đừng nghĩ ngợi lung tung, mau nghỉ ngơi đi, đến nơi rồi anh sẽ kêu em dậy” Hiếm khi đưa được Hà Vân Phi ra nước ngoài, anh không muốn cô nghĩ nhiều như vậy, còn những việc trong nước anh đã sắp xếp cho người khác xử lí rồi.
Hà Vân Phi gật đầu và đồng ý với lời nói của Hoắc Minh Dương. Cô đã quá mệt mỏi rồi, và cô vẫn chưa thể nào ngủ ngon giấc được. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cảm thấy mình đã thoải mái hơn rất nhiều. Con người khi đến một nơi nhất định nào đó, họ sẽ không còn nghĩ về những điều xa vời của quá khứ nữa, giống như bây giờ cô đã hoàn †oàn không nhớ được những thứ mà cô ghét và yêu thích lúc ban đầu là gì nữa.
Cô cũng dần dần hiểu ra được rằng có rất nhiều thứ đều là vô tình đạt được hoặc vô tình mất đi.
“Hai đứa đang nói gì thế, đứng ở ngoài cũng nghe hai đứa đang cãi nhau.’ Bà Hoắc đi vào, bà đi có một ngày mà hai người đã cãi nhau rôi, không biết có phải do không hợp không, có nên tách riêng ra không? “Không có, hôm nay mẹ về sớm thế?” Đinh Thanh Uyển vừa thấy bà Hoắc thì như chuột thấy mèo, không dám lỗ mãng.
Nhìn bộ dạng chân chó của cô ta, Tô Thanh Anh bội phục vô cùng, thì ra còn có người biết nịnh nọt như thế.
Cô không muốn hợp tác làm bậy với cô ta, nhưng bất hạnh là không còn cách nào khác: “Dì, con với Uyển Nhi chỉ đang đùa nhau thôi, chúng con nói chuyện rất hợp, thỉnh thoảng còn hay trò chuyện tán gẫu giết thời gian” Sắc mặt cô ta tái nhợt, đôi môi cũng trắng bệch, thoạt nhìn rất tiêu tuy nhưng vẫn cố an ủi mẹ Hoắc, làm cho bà rất vui vẻ.
“Dì xin lỗi con, tại dì cả, dì không chăm sóc được cho con.
Mẹ Hoắc thở dài, nhìn thế nào cũng thấy Tô Thanh Anh tốt hơn Hà Vân Phi nhiều, nhưng tiếc là Hoắc Minh Dương lại không nghe lời, chuyện gì cũng muốn theo ý mình.
“Hai đứa thật là, đừng có cãi nhau mãi thế, có chuyện gì thì nói với dì là được, dì sai người làm cho. Tâm trạng bà Hoắc rất tốt nên không so đo với hai người, thấy Tô Thanh Anh không sao thì bà yên tâm rồi: “Phải rôi, Thanh Anh à, mẹ con có gọi cho con không?” Bà tò mò hỏi, dù sao thì bây giờ chuyện làm cho bà để ý là chuyện của Tô Thanh Anh, bà nhất định phải lấy lại thanh danh cho Hoắc gia.
“Mẹ con không nói gì cả, con chỉ lo cho Minh Dương thôi, dì, hôm nay dì đi làm có gặp Minh Dương không?” Hôm nay phóng viên chờ trước cửa Hoắc thị đều không nhận được tin tức của Hoắc Minh Dương, không biết bây giờ anh đang ở đâu, nghĩ đến việc anh và cô gái kia đang tay trong tay bên nhau, trong lòng cô ta cũng rất mất hứng.
“Cái này thì dì không biết, nhưng con yên tâm đi, nếu có tin gì dì nhất định sẽ nói với con đầu tiên” Trên mặt bà Hoäc treo một nụ cười tiêu chuẩn, vờ như không biết gì cả.
Hoắc Minh Dương đã đi rôi, không thể đòi lại công bảng cho cô ta được, chuyện này có thể kéo dài bao lâu thì kéo bấy lâu. Nháy mắt ra hiệu với Đinh Thanh Uyển, hai đứa trò chuyện đi, ý bảo cô ta chăm sóc Tô Thanh Anh cho cẩn thận.
“Dì còn bận việc, trong công ty còn có một đống chuyện cần phải làm, làm bao lâu cũng không xong được, dì đi xem thử có việc gì có thể giải quyết không” Nói xong thì vội vã đi, không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, cả ngày đều phải lo lắng đến chuyện của Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh, bây giờ còn không tìm được con nữa.
Cho dù bà không vui thì bây giờ có muốn khóc cũng không khóc được.
Tôi không biết phải làm thế nào để có thể ngăn bản thân đang dần dần thay đổi, những chuyện cần làm thì tôi đều làm tuốt, một việc cũng không bỏ qua. Tôi không biết bản thân mình đang nghĩ gì nữa, nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó là dù cho tôi có làm gì đi nữa, thì dường như cũng không thể khiến cho bọn họ hài lòng.
Bản thân giống như một con rối bị đứt dây vậy, chuyện gì cũng phải do người khác làm chủ.
Cảm giác này đối với tôi quả thực rất tệ. Nó tệ đến nỗi khiến tôi giống như sắp nổ tung vậy.
“Em sao vậy? Có phải lại suy nghĩ lung tung nữa rồi không?” Hoắc Minh Dương rất hiểu cô, vì bộ dạng mệt mỏi của cô lúc này và ánh mắt vô thần của cô bây giờ đã cho thấy rõ cô đã không còn ở trạng thái ban đầu nữa. Anh nhẹ nhàng đưa tay áp đầu cô về phía vai mình, anh bảo: “Thôi ngoan nào, ngủ đi, đừng nghĩ lung tung nữa” Anh lấy nút bịt tai ra đeo giúp cô, và đắp chăn cho cô một cách thận trọng và tỉ mỉ.
Nhưng anh lại không thể nào ngủ được. Hà Vân Phi cũng đeo đồ bịt mắt nhưng cô cũng không ngủ được. “Khi nào chúng ta mới đến đó vậy?” Cô tháo nút bịt tai xuống, từ chối lòng tốt của Hoắc Minh Dương và hỏi.
“Khoảng tám tiếng nữa, em vẫn nên nghỉ ngơi đi” Anh cũng không gò ép cô và ngồi đó xem tờ báo tài chính.
Hôm nay tin tức của anh không lên đầu trang, có vẻ như nó đã bị áp xuống rồi.
Vẫn còn nhiều chuyện nhọc tâm vẫn còn phải đợi về nước mới giải quyết được. Hà Vân Phi đã dứt khoát không ồn ào cũng có thể xem như đã khiến anh an tâm một chút rồi.
Không biết Tô Thanh Anh lại muốn làm gì nữa, hiện tại ở nhà họ Hoắc không biết có tốt không? “Anh đang nghĩ gì vậy?” Ngay khi Hà Vân Phi vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hoắc Minh Dương đang xem tờ báo nhưng lại có vẻ sững sờ. Anh vội gập tờ báo lại, muốn để cho cô ngủ nhưng chính bản thân anh cũng không biết mình phải làm gì nữa.
Hoắc Minh Dương mỉm cười với cô, sau đó đặt tờ báo xuống, quay qua ôm lấy cô vào lòng và vỗ vào vai cô.
Hà Vân Phi cảm nhận được sự dịu dàng và ân cần của anh, cô chỉ cười cười mà không nói. Cô thật sự rất thích Hoắc Minh Dương nên mới lựa chọn đến đây cùng anh. Nhưng chuyện kết hôn lại khiến cô phải do dự, nên cô phải dè chừng, và không chắc được khi nào sẽ kết hôn.
Lúc bọn họ đến nơi cũng đã gần mười hai giờ đêm, Hà Vân Phi vẫn không có chút gì vội vàng, có vẻ như cô đã không còn để ý đến mọi chuyện nữa. Nhưng Hoắc Minh Dương thì khác, anh có lòng muốn chăm sóc cho Hà Vân Phi, nhưng anh vẫn phải suy nghĩ nhiều hơn về tình hình hiện tại của mình.
May là Hoắc Minh Dương đã mang quần áo đến trước cho Hà Vân Phi, anh để cho cô mặc lên mình một chiếc áo khoác lớn và quấn chặt vào người.
Không lâu sau đã có xe đến đón bọn họ. Anh đã sắp xếp mọi thứ từ lâu rồi, đưa cô đến đây chắc chắn không phải là ý nghĩ bồng bột của anh.
Nói không cảm động thì là giả, mỗi việc mà Hoắc Minh Dương làm ,mỗi sự lựa chọn của anh đều là có mục đích, tuyệt đối không phải là chỉ nghĩ đến là làm.
Cô biết rất rõ nhưng cũng không biết phải nói như thế nào, cô không nhãn tâm cự tuyệt lòng tốt của Hoắc Minh Dương nên chuyện gì cô cũng phải âm thầm chịu đựng trong lòng.
Không nói chuyện khác nữa, bây giờ Hoắc Minh Dương đang nắm lấy tay cô, và cô có chút không phản ứng kịp, không biết phải làm sao để Hoắc Minh Dương có thể nghĩ vì cô.
Chỉ có thể chấp nhận để anh ta làm một số việc như có như không thôi.
“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh Dương có chút lo lắng nhìn Hà Vân Phi, không biết hiện tại cô có bị gì không, vì nhìn cô có chút phờ phạc.
“Không có gì đâu, em đang nghĩ nếu Tô Thanh Anh biết chúng ta đến đây để kết hôn, thì không biết cô ta có sốt ruột hay không?” Nói thật lò
Hoắc Minh Dương sẽ chọn ai, nên chỉ có thể để cho anh †a tự lựa chọn. Cô cam tâm làm một người ngoan ngoãn nghe lời để cho Hoắc Minh Dương muốn làm gì thì làm.
Bởi vì bản thân cô một cách nào cũng không có.
“Tô Thanh Anh cũng khá là tốt bụng đó, em đừng hiểu lầm cô ấy” Hoắc Minh Dương vẫn hết sức bênh vực cho Tô Thanh Anh.
Hà Vân Phi sau khi nghe xong cũng không nói gì nữa. Nếu như Hoắc Minh Dương đã lựa chọn tin tưởng vào điều đó, thì cho dù cô có nói gì đi chăng nữa cũng đều vô dụng.
Nói thật, thật không dễ dàng thay đổi như tưởng tượng, dáng vẻ một số thứ đã thành cố định, cô cũng dần dần trở thành dáng vẻ mình muốn.’Chúng ta đừng ồn ào nữa, đi tới hôm nay đã là không dễ dàng, anh không muốn giữa đường quay đầu lại” Anh tiếp tục nổ máy xe, Hà Vân Phi càng khóc lợi hại hơn, lần này vì tim mình đau, người đàn ông này căn bản không đáng để cô thích, uổng phí cho đi nhiều như vậy.
“Được rồi, đừng khóc nữa” Anh không đành lòng, một cái tay sờ đầu cô, vừa trấn an cô.
Vừa cố chịu lại không bỏ được, căn bản không biết nên làm cái gì mới đúng, anh giống như nợ Hà Vân Phi, cái gì cũng phải theo cô, “Có phải em nợ anh hay không vậy” “Không có, em đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ngoan đi, còn rất xa, ngủ một giấc đi” Hoắc Minh Dương nói xong đưa tay xuống ghế sau với tay cầm một cái chăn để cô đắp trên người.
Người đàn ông quan tâm cùng ấm áp khiến cho cô lưu luyến, nghĩ đến đãi ngộ trước đây ở Nhà họ Hoắc bây giờ hoàn toàn không giống, cũng không biết là nên cao hứng hay là nên khổ sở.
Cầm chăn, cô suy nghĩ muốn nói xin lỗi Hoắc Minh Dương, mới vừa rồi bởi vì tủi thân, liền không khống chế được tâm trạng, bây giờ nhìn lại chỉ biết khiến cho Hoắc Minh Dương lo lắng, cũng không có ảnh hưởng gì tốt, điều này làm cho cô nhức đầu””Thật xin lỗi” Ba chữ nói dễ dàng, nhưng cũng không có tác dụng gì, chuyện nên xảy ra vẫn phải xảy ra.
Cô ở bên này, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Tô Thanh Anh, bởi vì mẹ Hoắc lo lắng sức khỏe Tô Thanh Anh, liền đón cô về nhà, một là vì bồi thường, hai là vì chăm sóc kỹ Tô Thanh Anh, cố gắng hết sức để cho chuyện này dàn xếp ổn thỏa.
Làm gì được, Hoắc Minh Dương một lần cũng không trở về, điều này tỏ rõ có bất mãn đối với Tô Thanh Anh.
Vốn dĩ cô nghĩ Hoắc Minh Dương sẽ không thích, nhưng xem ra không phải vậy, anh chỉ ngồi đó bảo tôi chọn món.
Ở đây vốn không tốt đẹp như cô tưởng tượng, hoặc có thể là cô vẫn chưa đến nơi mà mình vốn dĩ phải đến theo lời anh nói, cho nên cô không tồn tại cảm giác hứng thú nào cả.
Khi về đến nơi ở, cô có chút bất ngờ.