thật sự không thoải mái có thể thương lượng
với Minh Vũ về nhà mẹ ở một hai ngày là
được rồi”.
Cô vội vàng từ chối: “Không cần đâu mẹ,
Minh Vũ gần đây rất bận”.
Sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ
xong, Diệp Tĩnh Gia điều chỉnh lại tâm trạng
của mình, đi tìm hộp thuốc xử lý vết thương ở
trên trán.
Từ trong phòng đi ra, mẹ Hoắc đột nhiên
xuất hiện trước mặt cô, vẻ mặt lạnh lùng:
“Mẹ nhờ con chăm sóc cho Minh Dương là
để cho con ngủ ở trong phòng sao?”
“Mẹ, con không có ngủ”. Cô nhỏ giọng
giải thích.
“Con cứ nói thẳng với mẹ, có phải con
làm cho Minh Dương tức giận rồi không?”
Diệp Tĩnh Gia gật đầu: “Vâng ”.
“Con nên hiểu rõ thân phận của con, cho
dù con có là con gái ruột của Diệp Bách
Nhiên thì cũng không xứng với Minh Dương,
có phải con ghét bỏ chân của nó không? Có
phải con nghĩ rằng nhà họ Hoắc lừa hôn con,
khiến cho con phải ở góa không?”
Đối mặt với sự hung hăng chất vấn của
mẹ Hoắc, Diệp Tĩnh Gia đứng thẳng lưng nói:
“Con không có ạ! Con không hề ghét bỏ Minh
Dương! Con là thật lòng muốn được gả vào
nhà họ Hoắc, con cũng muốn chăm sóc cho
Minh Dương. Cảm ơn mẹ đã chọn con gả
vào đây, còn lo lắng cho thể diện của nhà
con, khiến cho mọi người nghĩ rằng là chú
nhỏ muốn cưới con, cảm ơn mẹ đã đưa tay
giúp đỡ cho nhà họ Diệp”. Biết đền đáp ơn
nghĩa, lại thông minh tốt bụng những điểm
này chính là điều mà mẹ Hoắc vừa ý, nghe
Diệp Tĩnh Gia nói lời này, vẻ tức giận trên mặt
mẹ Hoắc cũng bớt đi vài phần.
“Đi đi, rót một cốc nước đem qua cho
Minh Dương”.
Diệp Tĩnh Gia gật đầu, trả lời: “Vâng ạ”.
Bắt đầu từ bây giờ, cô hạ quyết tâm sẽ ở
lại nhà họ Hoắc. Cô không thể làm khó mẹ
cô, nhất định phải báo đáp nhà họ Diệp. Nếu
cô muốn chăm sóc tốt Hoắc Minh Dương, thì
trước hết cô phải hiểu tính khí của anh, hiểu
rõ tâm tư của anh và không được xúc phạm
anh. Diệp Tĩnh Gia bưng cốc nước ấm vừa
rót xong bước vào thư phòng.
“Mẹ bảo tôi rót cho anh cốc nước”. Giọng
nói của cô rất nhẹ, như là sợ làm phiền đến
anh đọc sách.
Hai lần Hoắc Minh Dương nổi giận cô
đều nhớ rõ, một là chống nạng, hai là nhìn
thấy ánh sáng. Hoắc Minh Dương vừa rồi
có nghe thấy cô nói chuyện với Hoắc mẹ,
không cần biết cô ta có giở trò gì để lấy lòng
mẹ Hoắc hay không, nhưng quả thật cô có
nói không ghét bỏ anh.
Nhận lấy cốc nước của cô mang đến,
Hoắc Minh Dương nheo mắt nhìn cô: “Cô tên
là gì?”
Hoắc Minh Dương đến cả vợ của mình
cũng không biết tên. Diệp Tĩnh Gia có chút
kinh ngạc, cô nghĩ rằng chỉ có cô không biết
người cô phải gả là Hoắc Minh Dương.
“Diệp Tĩnh Gia, Diệp nghĩa là lá cây, Tĩnh
trong tĩnh lặng, Gia nghĩa là cỏ lau”. Những
lời này là thuật lại những gì mà mẹ cô giải
thích ý nghĩa tên của cô.
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, Hoắc
Minh Dương nghe rất xuôi tai, anh cẩn thận
nghe cô giải thích ý nghĩa tên của mình lại
nhìn cô quả thật rất hợp với cái tên này. Hoắc
Minh Dương nhận lấy cốc nước uống một
ngụm, cau mày nói: “Nước nóng quá”.
Nước là do cô rót, cô cũng đã kiểm tra
qua rồi, vừa đủ độ ấm liền nheo mày đưa tay
thử sờ mép cốc nước thấy một chút cũng
không nóng: “Nước đâu có nóng đâu”.
Mấy năm nay không ai dám ở trước mặt
anh làm ra hành động tùy ý như vậy. Hoắc
Minh Dương lạnh lùng nhìn cô, cau mày nói:
“Rót lại cốc nước khác”.
Nhìn thấy anh như vậy trong lòng Diệp
Tĩnh Gia có chút do dự, anh quá dễ nổi nóng,
cô không thể tùy tiện làm trái ý của anh
nhưng vẫn nhẹ giọng nói: ‘Độ ấm của cốc
nước này vừa đủ, rất có lợi cho sức khỏe.”
Hoắc Minh Dương rõ ràng nhìn thấy vẻ
sợ hãi trên gương mặt cô, nếu như đã sợ
anh, tại sao vẫn muốn làm trái ý anh?
Diệp Tĩnh Gia nín thở, chuẩn bị sẵn tâm lí
đợi anh nổi giận nhưng mãi một lúc sau vẫn
không thấy anh nói gì, chỉ uống hết ly nước
đang cầm trên tay.
Sau khi anh uống xong, Diệp Tĩnh Gia
liền vội vàng nhận lấy ly nước trong tay anh:
“Tôi cảm thấy thư phòng có hơi lạnh, anh
thấy sao?” Cô cẩn thận hỏi, ý muốn điều
chỉnh lại nhiệt độ trong phòng.
Hoắc Minh Dương không nói gì mà chỉ
lấy điều khiển điều hòa ra tăng nhiệt độ lên,
nói: Sau này ở chung phòng với tôi thì mặc
thêm nhiều quần áo vào”.
Diệp Tĩnh Gia tự mình hiểu lấy rằng đây
không phải là anh đang quan tâm cô mà chỉ
là anh không thích nhiệt độ ấm áp mà thôi.
“Buổi tối anh muốn ăn cái gì?” Diệp Tĩnh
Gia mở miệng hỏi.
“Tùy thôi”.
“Tôi có thể ăn cơm cùng anh không?”
“Ừm,
Một cuộc nói chuyện không tính là quá
lâu, nhưng cũng không tệ rồi, chí ít những lời
này cô chưa hề nói gì xúc phạm tới anh, cô
yên lặng lẽ nghĩ lại mấy lời vừa rồi đã nói. Có
thể nói hay không cô không còn nhớ rõ ràng lắm.
Để cho người nhà họ Hoắc không bài
xích cô, trong đó cũng chỉ có Hoắc Minh
Dương, chỉ cần Hoắc Minh Dương không hài
lòng, cho dù cô lấy lòng bất kì ai cũng không
có ích gì cả.
Cách thời gian dùng cơm tối chừng
khoảng hai giờ, cô còn muốn thăm dò chỗ
người giúp việc về thời gian làm việc và nghỉ
ngơi của Hoắc Minh Dương.
Hoặc Minh Dương đang đọc sách, trước
mặt anh cô cũng không dám tìm chủ đề nói
chuyện, cho nên cô vẫn có ý muốn là nói ít
nhưng làm nhiều.
Trong phòng bếp, nhóm người làm đã
bắt đầu chuẩn bị thức ăn, Diệp Tĩnh Gia nhìn
một đống thức ăn bày ra rồi chọn ra một cái.
Lúc cô đi học, thứ cô học chính là y tá, trong
vấn đề chữa trị bằng thức ăn cô cũng biết
một ít.
Nấu canh nên cần thêm chút thời gian,
còn đồ ăn khác đều đã làm xong rồi.
Cô thăm dò được từ nhóm người giúp
việc, Hoặc Minh Dương thích ăn đồ có vị
nhạt một chút, mà cô lại thích ăn cay, còn là
kiểu mà không cay thì không thoả mãn,
không cay thì ăn không thấy ngon chút nào.
Vừa rồi cô đề nghị cùng ăn cơm với Hoắc
Minh Dương, nên đồ ăn đều dựa theo khẩu vị
của anh mà làm, nên không còn cách nào
khác cô chỉ đành chuẩn bị thêm tương ớt, lát
nữa ăn cơm thì chấm với đồ ăn.
Trong nhà bếp người giúp việc đang nấu
đồ ăn, Diệp Tĩnh Gia gọi cho chị Tiết, bởi vì
toàn bộ nhà họ Hoắc, cô hỏi chuyện gì liên
quan tới Hoắc Minh Dương thì họ đều không
có phản ứng chút gì với cô, cũng chỉ có duy
nhất một mình chị Tiết lớn tuổi hơn mới đồng
ý trả lời vấn đề của cô.
Từ trong miệng chị Tiết cô biết được một
ít chuyện có liên quan tới Hoắc Minh Dương,
cũng không tính là gì nhưng cũng có cái để
phòng ngừa chọc giận anh.
Chị Tiết nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia làm đồ
ăn, trên mặt lộ ra tươi cười:
“Không nghĩ tới cô chủ cả lại có thể biết
làm đồ ăn. Hiện tại các cô gái biết nấu ăn thì
không nhiều lắm, càng sinh ra trong chỗ tốt
một chút thì chính là mười ngón tay không
dính chút nước xuân, bởi tất cả đều muốn
làm móng tay hết”.
Nghe chị Tiết nói như vậy, Diệp Tĩnh Gia
cười cười.
Lúc cô bưng thức ăn lên bàn, Diệp Tĩnh
Gia đi ra gọi mẹ Hoắc một tiếng, hôm nay cô
sẽ cùng ăn cơm với Hoắc Minh Dương.
Sắc mặt của mẹ Hoắc tốt hơn rất nhiều
rồi, tuy bà ấy chọn ra một cô vợ trẻ cho con
mình nhưng cũng may không có chọn lầm người.
Trong phòng làm việc, trên đùi Hoắc
Minh Dương vẫn đặt quyển sách như cũ,
Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy quyển sách trên đùi
anh mở ra, nhưng không nhìn thấy số trang
đang lật qua, càng nhìn không rõ anh đang
xem sách gì.
Ở chung với anh, cô phải thích nghỉ với
kiểu ánh sáng như vậy.
Lúc Diệp Tĩnh Gia vào cửa liền bưng đồ
ăn để trên mặt bàn: “Ăn cơm đi”.
Đồ ăn trên bàn, Hoắc Minh Dương thấy
rất rõ ràng toàn là đồ anh thích. Xe lăn của
anh hơi hoạt động, tiến lại trước bàn.
Diệp Tĩnh Gia lấy ra khăn tay ẩm: “Lau
tay trước đi rồi hãy ăn”.
Lúc học cách chăm sóc người khác, cô
cũng liền được thực tập, nên bây giờ cũng có
chút kinh nghiệm, lúc cô chăm sóc Hoắc
Minh Dương, tất cả đều rất hoàn hảo.
Hoắc Minh Dương hơi nheo nheo lại con
ngươi, nhận khăn tay ẩm ướt, chà xát xong
thì bắt đầu cầm đũa ăn cơm.
Ăn rất ngon, nhưng hương vị không
giống như chị Tiết làm bình thường cho anh
ăn, trong thức ăn có thêm vị Hồi Hương. Anh
nhai nuốt xong thì chỉ ăn đúng một khối nhỏ,
sau đó không ăn tiếp nữa.
“Không ăn được sao?” Thấy anh không
gắp thức ăn nữa, Diệp Tĩnh Gia có hơi lo âu,
có phải anh lại nổi giận không?
Chỗ này ánh sáng yếu ớt, cô không thể
nhìn rõ cảm xúc trên mặt anh.
Thật lâu sau, Hoắc Minh Dương mới mở
miệng nói: “Đồ ăn này là do cô làm?”
“Ừm.
“Cũng không khó ăn lắm”. Hoắc Minh
Dương hờ hững nói ra mấy chữ này.
Còn đối với Diệp Tĩnh Gia lại như trút
được gánh nặng.
Thấy Hoắc Minh Dương lại gắp đồ ăn
nữa, cô cũng yên tâm cầm bát lên, gắp một
đồ ăn xong thì chấm một chút vào đĩa nhỏ
tương ớt mà cô đã chuẩn bị, đưa vào miệng ăn thôi.