Mục lục
Yêu phải tổng tài tàn phế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 280





Chương 280: Tìm đến Tô Thanh Anh nói chuyện thẳng thắn







Có thứ này thì gã ta có thể nở mày nở mặt rồi, cuối cùng cũng không cân phải nghe lệnh ả đàn bàn này nữa.



Đang suy nghĩ thì gã ta đi tới một khúc quanh và chợt trông thấy Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi đang đi tới khiến gã ta giật thót tim, vội vào kéo mũ xuống bỏ đi.



“Tại sao anh lại dẫn em tới khu nội trí bệnh viện, đến thăm ai vậy?” Cô không biết Hoắc Minh Dương đang muốn làm gì mà lại dẫn mình tới nơi thế này nhưng cô vẫn đi theo bước chân anh.



“Anh nhất định phải nói trước với em một tiếng là anh đưa em đến gặp Tô Thanh Anh.” Anh nói xem bèn suy nghĩ xem Hà Vân Phi sẽ có phản ứng thế nào, nhưng cô chỉ bình tĩnh cười: “Em cứ tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, không sao, thăm thì thăm thôi” Cũng không phải là chuyện gì quan trọng nên không cần phải lăn tăn.



“Em không lo lắng chuyện của anh với cô ấy ư?” Hoắc đình sâm chú ý đến vẻ mặt Hà Vân Phi, cô chẳng có tí cảm xúc gì đặc biệt cả khiến anh bất giác muốn biết cô đang nghĩ gì trong đầu.



Nghe anh hỏi thế, Hà Vân Phi chỉ Cười cười.



Tuy rằng anh quan tâm đến cô, nhưng cũng không muốn chỉ một bước đã sửa đúng được những thói quen xấu của cô… mọi việc từ từ rồi sẽ đến, tóm lại khi có thời gian anh sẽ uốn nắn lại cô.



Tuy mất hứng, nhưng Thiên Tình cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, trong lòng cô vẫn cảm thấy mình có chút lỗi nho nhỏ với anh. Anh vừa mới thông báo cho cô, vậy mà cô đã quyết định sẽ vụng trộm len lén bỏ trốn. Nghĩ như thế nào, cô cũng đều cảm thấy có chút ân hận… mấy ngày công tác này cô phải ngoan ngoãn cố gắng làm việc, để cho tâm tình của anh tốt lên một chút xem như bồi thường cho anh…



Nhìn cô ngoan ngoãn ngồi xuống ăn bữa sáng, An Gia Khải chợt nhớ lại bộ dáng say rượu bất cần đời của cô buổi tối ngày hôm ấy…



“Anh đã dẫn em tới thăm cô ấy, muốn nói rõ ràng với cô ấy rồi thì tại sao em lại không tin anh nhỉ?” Cô sẵn sàng cho mình tin tưởng người đàn ông này, suy cho cùng thì người đàn ông này đã khiến cô chăng sợ hãi bất kì điều gì cả, biết rõ mình đang muốn điều gì.



Anh… Anh không ngờ là em lại hiểu chuyện như thế” Trong mắt anh, Hà Vân Phi không có phản ứng thế này.



“A. . .” Thiên Tình hét lên thảm thiết, cô cố gắng đẩy anh ra: “Anh buông ra, An Gia Khải, đồ hỗn đản này, nhân lúc cháy nhà anh muốn đến hôi của hả… tôi sẽ mách với ba của tôi…!”



Tiếng người huyên náo, tiếng nhạc ồn ào trong quán ăn đêm , làm cho tiếng hét chói tai của Thiên Tình bị nhấn chìm xuống luôn. Nhưng An Gia Khải nghe cô nói vậy, mi tâm liền nhíu lại. Anh ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, vòng ôm mạnh mẽ lại chặt cứng, thuận thế phát một cái vào trên cái mông nho nhỏ của cô: “Thân Thiên Tình, nếu em còn la hét nữa, đêm nay tôi sẽ muốn em luôn, em có tin không!”



“Tôi mà sợ anh hay sao!” Thiên Tình chẳng chút sợ sệt quát lại anh … Hừ, anh lại còn dám đánh vào mông cô kia chứ! Cô, Thân Thiên Tình, đã lớn thế này, nhưng chưa có ai dám động đến một đầu ngón tay của cô! Ai mà chẳng biết ba cô đã từng nói, cô là đứa con được ba yêu thương nhất, ở trong nhà ba đứa em cô cộng lại cũng không thể bằng được!



Vừa trông thấy Tô Thanh Anh nằm trên giường giả chết thì hai người giật mình: “Cô ấy bị gì thế này?” “Cô ấy là một nghệ sĩ dương câm cực kì có triển vọng, sau đó tay hỏng rồi nên không còn đánh đàn được nừa và dân dà thì mắc chứng trầm cảm, chỉ là bản thân không hề biết.” Thấy Tô Thanh Anh vẫn không có ý định ngôi dậy nói chuyện với mình, Hoắc Minh Dương cũng không gọi cô ta, anh chỉ xúc động nhất thời nên mới đưa Hà Vân Phi tới đây gặp Tô Thanh Anh thôi.



Hà Vân Phi cũng là phụ nữ nên biết chắc lúc họ vào Tô Thanh Anh không hề ngủ, chỉ là không muốn gặp cô mà thôi.



“Để cô ấy nghỉ ngơi đi” “Được.’ Hoắc Minh Dương nói xong bèn chuẩn bị kéo Hà Vân Phi đi, Tô Thanh Anh bỗng nhiên nhấc chăn lên: “Đứng lại.” “Anh cứ tưởng là em không muốn gặp anh” Hoắc Minh Dương nói với Tô Thanh Anh, anh nhìn thẳng vào mắt cô ta để nói cho cô ta biết rằng mình đã kiên quyết đến mức nào.



“Bác gái đã bàn bạc với bố mẹ em rồi, ngày sáu tháng sau chúng ta sẽ kết hôn” Tô Thanh Anh không cho anh cơ hội, cô ta nói luôn những lời đã chuẩn bị từ trước, cô ta muốn ép hôn. Cô ta không thể chấp nhận nổi bất kì một chuyện ngoài ý muốn nào nữa, không muốn có thêm biến cố nào xảy ra nữa nên dứt khoát kết hôn thôi.



Sự lo lắng của cô ta đã được chứng thực khi Hoắc Minh Dương đưa Hà Vân Phi tới.



“Thật lòng xin lỗi nhưng anh nghĩ mình nên nói rõ một số chuyện ra với em sẽ tốt hơn.” Anh đã quyết tâm đi thì ai có muốn giữ cũng không được, khó lắm anh mời chờ được đến lúc Hà Vân Phi chịu mở lời: “Cũng không có chuyện gì cả, chỉ muốn nói cho em biết những chuyện em nên biết mà thôi, chẳng hạn như mối quan hệ giữa anh và Hà Vân Phi là thứ em không thể chen chân vào được.” Anh nắm lấy tay Hà Vân Phi, cô muốn rút ra những mãi vẫn không được nên cuối cùng đành phải mặc Hoắc Minh Dương.



“Em làm sao thế? Em trốn làm gì? Thanh Vận là một người cực kì hiểu chuyện.” Hoắc Minh Dương nói với Hà Vân Phi như thế, rồi lại nháy mắt với cô để cô đừng phản bác điều gì, trong lòng lại thấy hơi lo lắng, anh không biết Tô Thanh Anh sẽ lựa chọn thế nào nhưng bây giờ anh chỉ muốn làm theo con tim mình.



“Nếu em không muốn chia tay thì sao? Minh Dương, em chỉ có mình anh mà thôi.” Cô ta nói cực kì chân thành và tha thiết, ngoài Hoắc Minh Dương ra cô ta chỉ có hai bàn tay trắng.



Cô ta chỉ nằm trên giường bệnh, cả tóc cũng không vuốt lại, có thể thấy cô ta không thể chấp nhận nổi biến cố bất ngờ này, cô ta sẽ không đồng ý chia tay với Hoắc Minh Dương để anh từ bỏ ý định đó đi.



Anh đặt cô xuống đất, sau đó một tay nắm lấy cằm của cô, tay kia đặt ở sau gáy của cô, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn thật sâu. . .










Kỹ thuật hôn của anh cực kỳ cao siêu. Nụ hôn của anh làm cho Thiên Tình phải hai ba lần thở hồng hộc… Nhưng ngay cả thở anh cũng không cho phép cô có cơ hội để thở nữa, đầu lưỡi linh hoạt của anh như một con rắn nhỏ, mặc sức làm loạn trong miệng của cô. Thiên Tình muốn tránh, nhưng lưỡi của anh cuộn lấy đầu lưỡi của cô, cứ quấn quít một chỗ với nhau như vậy. Nụ hôn thật sâu ấy gần như đã làm người cô tan chảy ra… rượu mạnh như đang vụng trộm nổi loạn, lặng lẽ nhóm lên ngọn lửa nhỏ thiêu đốt cơ thể cô …



Nhưng Hoắc Minh Dương lại nắm chặt tay cô, sợ cô bỏ đi. Cô thoáng do dự rồi quay lại nắm lấy tay anh, sự bất cẩn lúc nãy đã trở nên kiên quyết: “Cô Tô Thanh Anh, trông có vẻ như cô thích Hoắc Minh Dương lắm nên tôi có lời này không biết có nên nói không. Thấy cô yêu anh ấy như thế, tôi lại thấy thương cho cô.” Cô buông tay Hoắc Minh Dương ra rồi đi tới giường bệnh của Tô Thanh Anh, đến thật gần rồi dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy nói: “Trong chuyện tình cảm, chỉ có người không được yêu mới là kẻ thứ ba” Trả thù, cô suy nghĩ một đêm cuối cùng đã trở nên rõ ràng, tất cả là vì cô không muốn để cho Tô Thanh Anh lấy được hạnh phúc một cách dễ dàng như thế, nên dù biết mình phải đi cô cũng phải ngăn cản Tô Thanh Anh và Hoắc Minh Dương, thậm chí cô còn nghi ngờ không biết Hoắc Minh Dương hay biết chuyện này rồi có hận đến nỗi muốn giết cô thêm một lần nữa không.



Nhưng đến lúc đó thì cô không còn gì phải băn khoăn nữa rồi.



“Cô… Hà Vân Phi! Một ngày nào đó anh ấy sẽ thấy rõ bộ mặt thật của cô” Tô Thanh Anh tức tối nói, tử đầu cô ta đã cảm thấy khó chịu với Hà Vân Phi rồi, bây giờ ả đàn bà này lại bắt đầu quyến rũ Hoắc Minh Dương khiến cô ta không thể chấp nhận được.



“Cô đang nói cái gì thế? Tôi không hiểu gì cả?” Cô cười cười, tại sao Tô Thanh Anh lại trở thành kẻ không có đầu óc trước mặt Hoắc Minh Dương như thế được gì? “G0: TÔI: Tô Thanh Anh lập tức phát hiện ra những hành động của Hà Vân Phi, cô đang cố ý khiến Hoắc Minh Dương hiểu lầm, rõ ràng cô ta không hề làm gì sai nhưng vẫn bị Hà Vân Phi gài bẫy.



“Minh Dương, anh hãy nghe em nói, không phải là lỗi của em” Cô ta vẫn kiên trì nói, không muốn để Hoắc Minh Dương hiểu lầm về mình.



“Dù em có nói gì thì người anh yêu vẫn là Hà Vân Phi, thật lòng xin lỗi em” Anh áy náy, đúng là anh có lỗi với Tô Thanh Anh, để danh dự của một cô gái bị bôi nhọ, người đời nói ra nói vào là chuyện của anh nhưng lễ kết hôn vẫn chưa bắt đầu nên tốt nhất không nên để nó diễn ra.



“Anh muốn hủy hôn thật ư?” Lần này trong mắt cô ta có sự kiên quyết và một chút nhãn nhịn gì đó.



“Anh không hay xin lỗi em nhưng lần này anh thật sự phải xin lỗi em” Anh đã bỏ qua lý trí của mình rồi, biết rõ lựa chọn này có thể là sai, thế nhưng anh phải chịu trách nhiệm với Hà Vân Phi.



“Tại sao anh đột nhiên nói những lời này với em như thế Minh Dương? Anh có còn nhớ không? Trước đây anh nói người anh yêu nhất là em cơ mà” Tô Thanh Anh cố gượng cười, trên mặt vẫn là nụ cười nhưng trong lòng cô ta biết rõ bây giờ tất cả mọi thứ đều thay đổi. Cô ta cực kì thất vọng và bắt đầu oán hận người đàn ông này, anh có thể dễ dàng bỏ mặc tất cả sự trả giá và đau lòng của cô ta như thế.



“Đó là anh của tám năm trước.” Anh thoải mái nói, nếu Tô Thanh Anh không nhắc tới thì anh đã quên mất khoảng thời gian đó rồi, năm đó anh thật lòng thật dạ yêu cô gái này nhưng nỗi đau gãy chân đó cũng là thứ bây giờ anh không cách nào quên được.



“Anh thật sự không muốn ở bên em như thế ư?” Cô ta không thể tin nổi người đàn ông này lại thay đổi thất thường như thế, cứ như một người đàn ông hoàn toàn khác.



Anh cũng không ngờ rằng nụ hôn này lại mê người đến vậy, khi anh chạm vào môi cô, một khắc kia giống như kiểu bị mê hoặc , rốt cuộc không sao dừng lại được. . .



“Em vẫn còn muốn tiếp tục sao?” Anh cũng sợ cô khó chịu vì nghẹt thở, nên nhẹ nhàng buông cô ra. Chắc chắn cô nhóc kia chưa từng bao giờ bị người khác hôn như thế, ngay cả hít thở cô cũng hoàn toàn không hít thở nổi nữa …



An Gia Khải nhớ lại, dưới ánh đèn khuôn mặt hồng hào của cô nhìn thật mê ly, ánh mắt cô nhìn cũng có chút mê loạn, không biết là do say rượu, hay là cô cũng như anh vẫn đang đắm chìm ở trong nụ hôn ấy.



“Thế nên bây giờ hai người đang ép tôi phải chia tay ư? Rõ ràng chúng ta đã đính hôn với nhau ba năm rồi” Cô ta cười, không biết lòng đang khó chịu đến mức nào, thái độ kiên quyết của Hoắc Minh Dương đã đâm vào mắt cô ta khiến nó đau nhói và nước mắt bất giác chảy dài.



“Em muốn chia tay thật không?” Bây giờ Tô Thanh Anh như một người bị ép phải nhường ngôi, kẻ thứ ba đã đánh đến tận nơi, cô ta lại không thể làm gì được, chỉ biết nhìn chồng mình bị người phụ nữ khác kéo đi.



“Không chia tay thì chúng ta phải làm gì bây giờ?” Ngoài chia tay ra thì cô ta chẳng còn một sự lựa chọn nào để cân nhắc cả.



“Cảm ơn em” Anh vẫn cảm ơn Tô Thanh Anh một câu, có thể giải quyết mọi chuyện nhanh chóng thế này thì tất nhiên là không còn gì tốt bằng.



Cứ tưởng chuyện ở đây sẽ rất khó giải quyết, bây giờ mọi thứ lại trở nên đơn giản hơn nhiều.



Ra cửa bệnh viện, Hà Vân Phi thở dài, thì ra bạn gái cũ của anh là người dễ nói chuyện như thế? Cô không tin Tô Thanh Anh lại dễ dàng buông bỏ mọi thứ như thế, trải qua bốn năm đó, cô không còn là chú chim non ngây thơ chẳng biết gì đó nữa rồi, bây giờ Hà Vân Phi có thể suy nghĩ thấu đáo tất cả mọi thứ, cô cũng biết rõ mình phải làm gì để Hoắc Minh Dương luôn một lòng một dạ với mình.



Thế nhưng dễ dàng đánh bại Tô Thanh Anh như thế là điều cô không ngờ tới.



“Anh cũng cảm thấy khá kì lạ, anh cứ tưởng cô ấy sẽ không đồng ý.” Tô Thanh Anh là một vấn đề khó khăn, anh biết thế, nếu không mọi thứ đã chẳng kéo dài đến tận bây giờ, mãi cho đến khi Tô Thanh Anh cam tâm tình nguyện ở lại bên anh: “Có lẽ cô ấy nghĩ anh nhất định phải chia tay, em xem anh đã hi sinh vì em nhiều đến mức nào.



Câu sau là dùng để nói với Hà Vân Phi.



Dẫn con về nhà họ Hoắc thì bà Hoắc đang ngồi trên sô pha ở phòng khách chính với vẻ mặt cực kì nặng nề.



“Em có linh cảm không được tốt lành lắm” Hà Vân Phi nói với Hoắc Minh Dương, trong lòng đã đoán được phần nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK