Chương 294: Tìm được bằng chứng buộc tội cô ta
Hà Vân Phi mừng rỡ thanh nhàn, xem ra Tô Thanh Anh vẫn chưa tỉnh lại, lân này cô đến đây công cốc rồi: “Xem ra lần này tôi đến công cốc rồi.” Cô cười cười, chẳng hề để ý nói: “Tôi định nói chuyện với cô ta một chút nhưng không ngờ vẫn chưa tỉnh dậy, thế thì tôi xin phép đi trước.ˆ Nói xong cô đã nhanh chóng đi mất.
Hoắc Minh Dương hỏi một tiếng, cô cũng không trả lời, chỉ nhìn thoáng qua rồi bỏ đi.
Vừa rôi, Lữ Hoàng Trung gửi tin nhắn đến cho cô, nói đã tìm được người làm chứng cho chuyện lần đó.
Chỉ cần người này sẵn sàng đứng ra làm chứng thì tất cả mọi thứ sẽ dễ bàn.
Chỉ có thể đặt hi vọng vào người đó thôi, nếu Tô Thanh Anh đã thực hiện những âm mưu đen tối đó thì chắc không sợ bị người ta vạch trân, cô có thể đòi lại công bằng cho những chuyện năm đó.
“Em đến rồi” Chẳng mấy chốc Hà Vân Phi đã đến điểm hẹn với Lữ Hoàng Trung.
Nơi này có hơi hẻo lánh, nhưng căn nhà này lại được trang trí cực kì trang trọng và lộng lẫy.
“Sao anh lại tìm được nơi này thế?” Cô cực kì vui vẻ, chỉ cần tìm được bằng chứng thì cô đã thấy thỏa mãn rồi, hoàn toàn không ngờ lại có chuyện vui thế này.
Người cô vất vả tìm lâu như vậy bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt.
“Em đừng vui vẻ quá sớm, người đó không chịu lấy ra bằng chứng.” Dù đã biết chuyện này có liên quan đến người đó nhưng mãi vẫn không chịu lấy ra bằng chứng, điều này khiến cho Lữ Hoàng Trung cực kì đau đầu, nếu không anh đã chẳng gọi Hà Vân Phi đến đây.
Năm đó trong kho hàng, rõ ràng cô đã có cơ hội để bỏ trốn nhưng Tô Thanh Anh lại giấy dụa rôi còn vạch trần cô, nói cô đã tháo dây thừng ra để bỏ trốn.
Sau đó cô bị trói lại nên mới không thể chạy theo tội phạm lấn trốn.
Cố vẫn mãi nhớ rõ chuyện này trong đâu, không bao giờ quên. Bây giờ còn bắt cô phải trả Hoắc Minh Dương lại cho cô ta và thậm chí không tiếc lấy mạng mình ra để mạo hiểm. Thế thì cô ta cứ đi chết đi, Tô Thanh Anh đừng hòng đạt được những điều mình muốn.
Nụ cười mang theo nước mắt, nhìn cô như vậy dường như lại càng xinh đẹp hơn. An Gia Khải có cảm giác tâm tư của mình dường như hơi bị khuấy động. Anh quay mặt lại nhìn cô, khuôn mặt ngây thơ, vẻ tươi cười không chút che dấu, nhìn đặc biệt lay động lòng người. Tuy cô không có sự thông minh lanh lợi như những người phụ nữ tài giỏi khác, cho dù cô thích chơi trò chơi điện tử, năng lực làm việc cũng chưa tốt, nhưng đây là lần đầu tiên anh lại không có cảm giác chán ghét đối với một nữ nhân viên như vậy, thậm chí anh lại vẫn hi vọng, cô có thể vẫn luôn luôn có bộ dáng ấy, giữ gìn tính nết ngây thơ, thuần khiết vui vẻ như vậy.
“Được rồi, bây giờ cô hãy đi rửa mặt một chút, trang điểm lại, thu lại đơn từ chức của mình nhé.” An Gia Khải vuốt vuốt mái tóc cô, cong môi nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi mời cô đi ăn cơm, coi như bồi thường được không?”
Thiên Tình kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn ông chủ của mình có chút không dám tin: “Là lỗi của tôi mà, vì sao anh lại muốn bồi thường cho tôi?”
“Chết rồi thì em còn nói với anh để làm gì? Cô ta phải trả giá cho những gì mình làm thôi..” Cô thở dài, tại sao cô ta nốc thuốc rồi vẫn không chết đi nhỉ? Bị tiếng lòng của mình làm cho hoảng sợ: “Trời ạ, em vừa mới nói cái gì thế này?” “Em đã nói ra tiếng lòng của mình rồi nhưng đúng là năm đó cô ta đã làm rất quá đáng, nếu không mẹ em… Thôi quên đi, chúng ta không những chuyện này nữa, chúng ta vào trong xem có thu hoạch được gì không?” Hắn thở dài, dịu dàng nói với Hà Vân Phi.
“Em hận cô ta nhưng cũng không đến nỗi muốn cô ta chết, thật ra vấn đề là bản bản thân cô ta cũng không quý trọng tánh mạng của mình, có rất nhiều người muốn cũng không thể sống được” Lại có thêm một lý do nữa để chướng mắt Tô Thanh Anh.
Cô phát hiện ra mình với Tô Thanh Anh xung khắc với nhau, không muốn nghĩ và cũng chẳng muốn quan tâm đến cô ta tí nào.
“Anh cũng không biết em muốn nói gì nhưng em cứ suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định làm, đừng nói với anh” Anh hoàn toàn không nghĩ gì khác và cũng không bao giờ để bất kì ai thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình, trong lòng anh biết đâu là đúng và đâu là sai.
Không cần thiết phải nghĩ vẩn vơ mãi, cứ tìm được bằng chứng rồi để người xấu đứng ra rửa sạch vết nhơ cho người chết, đó mới là điều cô nên làm, Diệp Tĩnh Gia không thể đến bệnh viện vì cô ta, đó là lý do mẹ cô bị cứu chữa chậm.
“Em đừng nghĩ nữa.” Lữ Hoàng Trung đúng lúc ngắt ngang mạch suy nghĩ của Hà Vân Phi, sợ cô nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
Bị Lữ Hoàng Trung gọi giật lại cô mới chợt giật mình nhớ ra mình phải làm gì vào giờ phút này: “Chúng ta vào thôi!” Sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt, chỉ bằng đối mặt với nó sớm một chút.
Gõ cửa, người đàn ông bên trong nhìn lướt qua Lữ Hoàng Trung rồi lại nhìn sang Hà Vân Phi, sau đó nói: “Tôi đã nói mấy lần rồi, không có là không có” “Trước đó người cùng quê của chú đã nói chuyện này rồi, bây giờ người đó đã thừa nhận hết, tại sao chú lại không chịu giao bằng chứng ra đây?” Cô tránh nặng tìm nhẹ hỏi trước, bằng chứng này cực kì quan trọng, bản ghi âm độc nhất vô nhị đó chính là chứng cứ mấu chốt để xác định tội lỗi của Tô Thanh Anh.
Thiên Tình kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn ông chủ của mình có chút không dám tin: “Là lỗi của tôi mà, vì sao anh lại muốn bồi thường cho tôi?”
An Gia Khải hơi xấu hổ, anh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tròn đen nhánh giống như quả bồ đào kia, bình thản nói (nguyên văn: như sóng nước chẳng xao) :”Tôi đã làm một cô gái nhỏ phát khóc, chung quy người không đúng vẫn là tôi mà.”
“Vậy… Vậy thật sự anh sẽ không nói lại cho ba ba của tôi biết rằng, tôi làm việc rất kém cỏi chứ?” Thiên Tình lau nước mắt, cũng đứng lên, bộ dạng giống như một đứa trẻ cúi đầu không dám nhìn anh.
“Thưa chú, chú có biết khi đó chuyện gì đã xảy ra không? Chẳng những tay cô ta bị tổn thương mà còn do tôi bị tai nạn giao thông nên không kịp chạy tới bệnh viện, mẹ tôi không thể có được chữ ký xác nhận phẫu thuật đúng lúc nên đã chết trên bàn phẫu thuật. Bà ấy còn chưa kịp mổ, cứ nằm đó chờ tôi ký tên và chờ đến khi mất mạng” Trước đó vì có Lữ Hoàng Trung nên Hà Thục Mai đã được đẩy vào phòng mổ còn trống để chờ nhưng không ai đứng ra kí tên gánh vác trách nhiệm cho phẫu thuật này nên không dám thực hiện nó, Lữ Hoàng Trung không thể thực hiện phẫu thuật cho Hà Thục Mai nên cuối cùng bà ấy đã chết đi như thế.
Bây giờ nhắm mắt lại vẫn nhớ tới gương mặt Hà Thục Mai trước khi chết.
“Đủ rồi, đừng nói nữa, tôi chẳng biết gì cả, các người đừng tìm tôi đòi nữa” Ông ta vẫn từ chối, không muốn dính líu gì đến chuyện này.
Suy cho cùng thì cũng có rất ít người sẵn sàng đứng ra đối mặt.
“Vì sao chú lại không muốn sửa lại lỗi sai này? Chú biết rõ vì sao nó lại diễn ra như thế cơ mà?” Cô tiếp tục nói cho hết lời, trong lòng cô uất ức và khó chịu nhưng nó có thể khiến cho lương tâm bệnh nhân bất an, cô hiểu tâm lý tội phạm nên liên tục thôi miên ông ta.
Lữ Hoàng Trung đứng bên cạnh bỗng nhiên có cảm giác mình chưa bao giờ hiểu được cô gái này, cô có quá nhiều bí mật không được người khác khai thác, dù là bây giờ hay là ngày xưa thì anh ta cũng không hiểu được cô gái này.
Qua khoảng nửa tiếng, cảm thấy cảm xúc của ông ta đã bị đẩy lên tới đỉnh điểm thì Hà Vân Phi giơ tay ra cho ông ta thấy vết bỏng trên cổ tay mình.
Bây giờ cô đã biến thành một người hoàn toàn khác, cô chỉ muốn người chết có thể nhắm mắt.
Cô cũng chưa bao giờ quên được việc mình từng bị hãm hại và cũng không cách nào quên được, chỉ mong rằng người này không phải giữ lại để cắn rứt lương tâm suốt đời.
An Gia Khải cười lắc đầu: “Tôi cực kỳ tôn kính Thân tiên sinh, có thể làm được một chút chuyện cho Thân tiên sinh là vinh hạnh của tôi. Thiên Tình, về sau cô hãy an tâm đi làm việc ở nơi này, chỗ nào không hiểu có thể từ từ học, cô là con cái của nhà họ Thân, tư chất trời sinh đã sẵn có ở trong người, chỉ có điều là do cô còn ít tuổi đó thôi, cho nên không nên gấp gáp, từ từ sẽ đến.”
Cách nói chuyện ôn hòa của anh đã khiến cho lòng người nghe thật thoải mái. Tâm tình không vui của Thiên Tình lập tức tan thành mây khói. Cô nhếch khóe miệng lên, có một chút đắc ý nho nhỏ: “Tốt lắm, vậy từ nay về sau anh không được hung dữ với tôi, tôi chưa có kinh nghiệm làm việc, nên học sẽ rất chậm.”
“Khó lắm tôi mới nghe mọi người nói có một vụ làm ăn lời lắm, hơn nữa chỉ cần diễn một đoạn khổ nhục kế với người ta mà thôi, tôi đến đường cùng chẳng còn bao nhiêu tiền, cô ta lại bảo cô ta muốn kéo lại trái tim bạn trai mình. Người đó đưa tiền rồi tôi cũng ngại không dám từ chối làm, nghe có vẻ cũng không có gì, tôi mà biết được chuyện đó hại mẹ cô thì có đánh chết tôi cũng không dám làm” Trông ông ta có vẻ không phải là người lớn gan cho lắm, một người lao động giản dị chất phác như thế lại bị Tô Thanh Anh lừa gạt và lợi dụng như vậy, có lẽ sau khi biết chuyện này ông ta sẽ áy náy đến hết đời mất.
Nghĩ nghĩ thế nào cô lại không nói cho ông ta biết mình mới là vợ Hoắc Minh Dương, cô sợ ông ta không chịu nổi.
“Không sao, chú cứ tiếp tục nói, tôi vẫn muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Cô liếc nhìn Lữ Hoàng Trung, biết anh cũng đang suy nghĩ giống mình nên nhìn anh cười, cuối cùng đã tìm thấy điểm đột phá trong chuyện này.
Lần này cô không ra về với hai bàn tay trắng và đã nắm được một số tình huống.
“Chú đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng cảm thấy cắn rứt lương tâm, chỉ cần chú nói với tôi thì tôi nhất định có thể khiến Tô Thanh Anh trả giá cho những gì cô ta làm” Cô biết bây giờ cái gì mới là chuyện quan trọng nên không tính toán những chuyện nhỏ nhặt này, suy cho cùng người ta cũng hiền lành và bị Tô Thanh Anh hại phải làm chuyện xấu.
“Tôi… Không biết sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như thết Cô ta bảo tôi giả làm tài xế taxi và chặn đường cô đi, sau đó cố tình tạo thành tình huống tai nạn giao thông, sau đó để tránh né trách nhiệm hình sự nên tôi trốn ra nước ngoài vài năm” Đó chính là tất cả mọi chuyện ông ta biết, anh ta kể lại chỉ tiết cho Hà Vân Phi.
“Nếu chú không đưa bằng chứng cho tôi thì sau này chú sẽ phải sống trong nỗi ám ảnh cái chết của mẹ tôi đến hết đời” Mềm đã dùng rồi thì bây giờ phải cứng rắn lên, suy cho cùng bằng chứng cũng không phải là thứ dễ dàng tìm được, cô đã chắc chắn không còn ai biết chuyện này và đúng là sau lưng có người đang giở trò.
“Tôi không biết, có lẽ là không có” Ông ta nói thế, không hề quan tâm đến suy nghĩ của người khác, chỉ thốt ra theo bản năng, cô cho anh ta một cơ hội để nhận ra lỗi sai của mình.
“Chú đừng nói lập lờ nước đôi như vậy, chú biết chuyện gì thì phải nói rõ ra cho tôi biết, rốt cuộc là có bằng chứng hay không?” Cô đang vội vã muốn biết rốt cuộc có thứ gì để chứng minh tất cả mọi thứ, cô muốn nhìn thấy gương mặt khi tất cả mọi thứ bị vạch trần của Tô Thanh Anh.
“Tôi có, tôi sợ cô ta sẽ giết người diệt khẩu sau khi chuyện này qua đi nên vợtôi cố tình giữ lại một đoạn ghi âm lén” Nói xong bèn vào nhà lấy một chiếc điện thoại cũ ra, thử vài lần vẫn không mở máy được nên vội vàng vào trong tìm sạch điện thoại, tìm một vòng vẫn không thấy, khi anh ta sắp từ bỏ thì mới thấy sạc ở nơi nào.
Chiếc điện thoại cũ kĩ run lên một lát và màn hình sáng lên, cô cười nhìn Lữ Hoàng Trung, đó là sự sung sướng không nói nên lời.
“Em rất muốn báo thù cho mẹ” Người ta đã cố tình hãm hại người vô tội, dù không thể trừng phạt được Tô Thanh Anh thì cũng sẽ tạo thành một trận động đất ở thành phố này, ít nhất với thân phận của cô ta bây giờ thì chuyện này không thể bị gạt sang một bên.
Lần này cô muốn chống mắt lên xem Tô Thanh Anh rốt cuộc sẽ làm như thế nào .