Mục lục
Yêu phải tổng tài tàn phế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 448: Con gái lớn rồi không giữ được nữa




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




**********



"Rõ ràng là chị họ của cô mặt dày mày dạn theo đuổi anh trai của tôi, anh trai của tôi còn chẳng thèm liếc đến cô ta một cái, hiện tại cô còn dám nói những lời như vậy. Còn chuyện của Từ Vũ Quang Quang nữa, là do anh ta mặt dày chạy theo tôi, chứ đâu có liên quan tới tôi."



Từ Vũ Quang Quang là người mà Vương Vũ thích, thế nhưng cậu ta lại theo đuổi Hoắc Cảnh Thanh, điều này khiến cho Vương Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu.



"Cô... Vương Vũ vừa muốn phản bác, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt gắt gao của Hoắc Cảnh Thanh, cô ta đột nhiên ngậm miệng lại, hai người bạn bên cạnh cũng cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng đưa Vương Vũ rời đi.



Vương Vũ không nản lòng, quay đầu lại nói: "Hoắc Cảnh Thanh, cô không đắc ý được lâu đầu!" Hoặc Cảnh Thanh hừ lạnh một tiếng: "Được, vậy tôi chờ."



Nhìn thấy ba người đó đi, Hoắc Cảnh Thanh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng rời đi, thế giới rốt cục yên tĩnh trở lại.



Bây giờ tan học rồi, cô phải về sớm, ước chừng giờ này Tiêu Văn Nam cũng đã về căn hộ rồi.



Sau khi Hoắc Cảnh Thanh rời đi, một bóng người từ sau tàng cây bước ra, hóa ra là Tiêu Văn Nam.



Sau khi tan học, anh định trực tiếp lái xe về nhà, nhưng nghĩ đến Hoắc Cảnh Thanh, Tiêu Văn Nam ở lại cho tới bây giờ.



Cứ nghĩ tới con mèo hoang nhỏ Hoắc Cảnh Thanh, mỗi lần được gặp cô, được nghe cô nói chuyện giống như cào nhẹ vào lòng anh, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được muốn cho cô nhiều sự ngọt ngào hơn, mong chờ biểu hiện của cô.



Nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của cô như vậy, anh cảm thấy rất thoải mái. Đối với những loại người như vậy, cô nên làm như thế, phản kích lại 3 cô gái lúc nãy.



Ngược lại, anh cảm thấy cô như vậy thực ra rất tốt. Tuy rằng, cô không phải cô gái cần phải che chở quá mức, nhưng anh lại luôn muốn che chở cho cô, lấy tư cách là một người đàn ông che chở cho cô.



Nếu anh nói anh yêu cô, muốn ở bên cô thì liệu cô có đồng ý không?



Ngoài khuôn viên trường.



Vốn dĩ Hoắc Cảnh Thanh muốn bắt taxi đến nhà Tiêu Văn Nam, nhưng cô lại nhìn thấy từ đẳng xa là chiếc xe của anh trai cô.



Do dự mãi đi hay không đi, rốt cuộc Hoắc Cảnh Thanh tiến lên một bước.



Khi cô đến trước xe, cửa sổ từ từ hạ xuống, xuất hiện trước mặt cô là gương mặt đẹp trai ngời ngời khiến người ta cảm khái của Hoắc Cảnh Hiện.



"Tan học rồi sao? Anh đến đón em." Hoắc Cảnh Hiên xoa đầu cô nói.



Hoắc Cảnh Thanh nhìn thấy khuôn mặt trước mặt liền cảm thấy mặt đầy hắc tuyến: "Anh trai, lúc này không phải anh nên ở bên cạnh chị Thẩm hay sao? Hôm nay tự nhiên lương tâm trở lại, muốn đến đón em tan học!"



Hoắc Cảnh Thanh đối với chuyện của Hoắc Cảnh Hiên, cô vẫn biết một chút



Hoắc Cảnh Hiên liếc cô một cái, thở dài nói: "Sao nào, không chào đón anh sao. Nếu em không chào đón anh thì anh đi vậy."



Hoặc Cảnh Thanh nhìn dáng vẻ của anh trai, trong lòng thầm nói: Đúng là anh em với nhau mà!



Cô ngày người nhìn cậu: "Anh à, anh tới đón em, còn chị Thẩm Vân thì sao? Anh đến đón em mà bỏ mặc chị ấy sao?"



Hoắc Cảnh Hiên khởi động xe, định lái xe đi thật, cũng không có trả lời câu hỏi của cô, càng ngày càng cậu càng cảm thấy em gái mình hay hóng chuyện linh tinh thật, đúng là lá gan ngày càng lớn đây mà



Bạn trai còn chưa có mà còn không khiêm tốn tí nào, về sau mà có chàng trai nào thích cô, người làm anh trai như cậu sao có thể cho qua dễ dàng được? Cậu còn vì chuyện kết hôn của em gái mà lo lắng khôn nguôi, bố mẹ còn chưa lo lắng, tại sao cậu lại lo lắng như thế chứ



Nhìn thấy Hoắc Cảnh Hiên mặc kệ mình, Hoắc Cảnh Thanh liền chăm chú không nhìn mặt người bên cạnh: "Anh à, có phải anh bắt nạt chị Thẩm Vân khiến cho chị ấy tức giận nên không muốn gặp anh nữa hay không, chẳng trách chị ấy không tới đây. Hừ, em sẽ mách bố mẹ là anh bắt nạt chị Thẩm Vân, bắt nạt con dâu tương lai của họ, em sẽ mách mẹ là anh không tôn trọng phụ nữ! "



Hoắc Cảnh Thanh càng nghĩ càng tức giận, chị Thẩm Vân là người tốt như vậy, trước đây Hoắc Cảnh Hiên luôn cố ý hay vô tình bắt nạt cô, thế nhưng hiện tại có người ở bên cạnh, anh trai cũng chẳng dám làm gì, chỉ cần nhắc đến chị



Thẩm Vân là anh trai sẽ khoanh tay chịu trói.



"Em nghĩ nhiều rồi, giữa anh và cô ấy đâu có xảy ra chuyện gì. Chẳng qua là sợ em bị đói nên cô ấy đang ở nhà nấu cơm cho em kìa." Hoắc Cảnh Hiên nói.



“Vậy là tốt rồi, đừng để em nhìn thấy anh bắt nạt chị dâu!” Hoắc Cảnh Thanh nói.



Hoắc Cảnh Hiện trực tiếp bỏ qua lời nói của cô, nhưng một tiếng "chị dâu" kia vẫn khiến lòng cậu mở hoa



“Anh trai, em có chuyện này muốn nói với anh” Giọng điệu của Hoắc Cảnh Thanh đột ngột thay đổi, giống như một con thỏ đáng thương khẩn cầu.



"Hoắc Cảnh Thanh, hiện tại anh đang lái xe đấy, em có biết nguy hiểm như thế nào không? Em mau ngồi xuống đi đã, ngồi xuống tử tế rồi nói chuyện có được không?"



Hoắc Cảnh Hiền không thể nuốt nổi dáng vẻ này của cô, trước đây cô thường dùng dáng vẻ này khiến cậu suốt ngày bị bố mẹ nhìn chằm chằm. Vừa mới đây thôi, cậu không thể để mình bị đưa vào tròng nữa



"Ôi, anh trai yêu quý của em, tuần sau em phải thi học kì rồi."



"Ồ, vậy thì sao? Không phải em muốn anh làm bài kiểm tra thay em chứ. Nghĩ cũng đừng nghĩ, chuyện đó là không thể nào đâu."



“Anh ơi, đừng đả kích em như vậy." Hoắc Cảnh Thanh lo lắng nằm chặt hai tay.



“Thôi được rồi, với tư cách là anh trai thì anh sẽ giúp em vậy. Anh có một người bạn học tập rất lợi hại, cậu ta đi học ở nước ngoài và đã trở lại từ hơn nửa năm trước. Nghe nói cậu ta đang dạy ở trường nào đó thì phải, anh sẽ nhờ cậu ta tới dạy em. Đừng lo, quan hệ giữa anh và cậu ta từ trước tới nay luôn rất tốt, sẽ không bắt nạt em đâu. Em chỉ cần hỏi thôi, nếu có phần nào không hiểu thì anh sẽ giúp em.” Hoắc Cảnh Hiền sờ nhẹ lên đầu của cô



“Hay là thôi đi.” Rõ ràng là dáng vẻ anh trai quan tâm em gái, nhưng sao cô cứ cảm thấy anh trai đang xoa đầu một con chó nhỏ vậy nhỉ?



Ảo giác, chắc chắn là ảo giác thôi.



“Trừ khi sau này em không muốn gặp lại Tiêu Văn Nam nữa. Hoắc Cảnh Hiện đột ngột đe dọa



cô.



“Vậy nghe theo sắp xếp của anh." Hoắc Cảnh Thanh có chút buồn bực.



Sau khi trở về nhà, đúng lúc, nhìn thấy Thẩm Vân bận rộn ở trong bếp, Hoắc Cảnh Thanh vội vàng chạy đến.



"Chị Thẩm!"



“Cảnh Thanh, em đã về rồi à, mau giúp chị dọn cơm lên đi, chúng ta đi ăn cơm." Nói xong, Thẩm Vân đưa cho Hoắc Cảnh Thanh một cái bát, hai người cùng vào bếp. Hoắc Cảnh Hiên vào phòng làm việc và gọi



điện thoại. Nhìn thấy hai cô gái nhỏ, Hoắc Cảnh Hiên cười đắc ý.



Bàn ăn.



“Cảnh Thanh, buổi tối bố mẹ sẽ trở về nhà nên anh sẽ đưa Thẩm Vân về nhà của cô ấy. Còn nữa, vị gia sư mà anh nhờ cũng sẽ ở đây luôn, em nhớ lấy sách và học tập chăm chỉ nghe chưa? "Hoắc Cảnh Hiện nói.



“Vậy anh ta tên gì?” Hoắc Cảnh Thanh chờ đợi, đôi mắt mơ màng mở to.



"Em không phải lo, lúc nào cậu ta tới đây thì cậu ta sẽ tự giới thiệu"



"Vâng ạ."



Buổi tối, sau khi Hoắc Cảnh Hiện và Thẩm Vân



rời đi.



"Cảnh Thanh, bố mẹ về rồi" Có tiếng chìa khóa mở cửa, tiếp theo là giọng nói ngọt ngào của mẹ, Hoắc Cảnh Thanh vội vàng đi xuống cầu thang.



“Con gái yêu, đừng vội, cứ từ từ mà xuống, không lại bị ngã bây giờ. Nhìn bộ dạng của con gái, hai người vội vàng bảo con gái đi chậm lại. "Bố, mẹ đã về! A, có chuyện này con muốn nói với bố mẹ, con sắp thi học kì rồi, anh trai cũng đã tìm gia sư cho con, bố mẹ đừng lo lắng, con nhất định sẽ chăm chỉ học hành." Hoắc Cảnh Thanh giống như một đứa trẻ, nói với bố mẹ



"Được rồi, nếu lần này con thi tốt thì chuyện gì bố mẹ cũng đồng ý" Hoắc Minh Dương nói.



Leng keng... Leng keng...



"Cha mẹ, có lẽ là gia sư đến rồi, con ra mở



cửa."



Hoắc Cảnh Thanh ra mở cửa, nhưng người trước mặt lại khiến cô sửng sốt: "Thầy Tiêu! Sao thầy lại ở đây? Thầy đến thăm nhà phụ huynh a?"



Cô cẩn thận lẩm bẩm: Liệu anh ấy có nói xấu mình với bố mẹ không?



“Tôi là gia sư mà anh trai em mời cho em. Tiêu Văn Nam cười.



Hoắc Cảnh Thanh vội vàng mở cửa cho anh vào.



"Chào bác trai bác gái, cháu là Tiêu Văn am, là bạn của Cảnh Hiên, cháu tới đây để dạy học cho Cảnh Thanh ạ."



"Hóa ra là Văn Nam. Không ngờ cháu đã lớn như vậy rồi. Mau vào nhà uống nước."



"Cháu cảm ơn hai bác ạ."



Sau khi bố mẹ của Cảnh Thanh nói chuyện với anh một hồi, Tiêu Văn Nam và Hoặc Cảnh Thanh đi vào phòng làm việc.



“Thầy Tiêu, mời ngồi.” Hoặc Cảnh Thanh đem ghế dựa cho anh



"Được rồi" Tiêu Văn Nam thản nhiên ngồi



xuống.



Hoắc Cảnh Thanh ngồi ở bên cạnh anh, thân thể có chút cứng ngắc. Thông thường, trên người những người thanh niên trẻ tuổi có mùi mồ hôi, nhưng trên người anh lại có mùi bạc hà thơm mát, chậm rãi lưu vào trong mũi của cô.



Nhìn Tiêu Văn Nam bên cạnh cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh một cách nghiêm túc, anh giảng bài rất nghiêm túc. Lông mi của anh rất dài, làn da của anh được bảo dưỡng rất tốt, khiến người ta muốn nhéo, nếu được nhéo chắc hẳn sẽ nhéo ra được nước, sao môi của anh mỏng vậy nhỉ?



Tại sao anh lại đẹp như vậy? Cô hít một hơi rồi từ từ nuốt những dòng suy nghĩ vào bụng.



Chuyện này cũng không phải là xấu nhưng tại sao Tiêu Văn Nam lại ở đây?



"Hoắc Cảnh Thanh, em đang nghĩ gì vậy!”



Giọng nói của anh rất dễ nghe.



Lỗ tại của cô như đang muốn mang thai luôn



Hoắc Cảnh Thanh lập tức tỉnh táo lại: "Tiêu



rôi!



Văn Nam, thực xin lỗi, em..."



“Được rồi, xem ra em vẫn còn đang nghe giảng. Nhớ lần sau gọi tôi là thầy Tiêu nhé.” Anh đưa tay sờ lên tóc cô, cô cảm thấy hơi bất ngờ, anh đang sờ lên đầu cô sao?



Tại sao anh lại muốn sờ đầu của cô!



Vốn dĩ hôm nay cô muốn gọi điện cho Tiêu Văn Nam và nói với anh rằng cô sẽ không đến nhà anh tối nay.



Hoắc Cảnh Thanh vẫn cố hết sức không nhìn Tiêu Văn Nam nữa, nhiều đề như vậy, bao giờ cô mới có thể làm xong đây!



Sau khi kiên nhẫn lắng nghe lời giảng của anh, Hoắc Cảnh Thanh cuối cùng cũng bước vào con đường học tập, giống như con thuyền đã lâu không được chèo trên mặt nước, nhờ sự đẩy xuôi gió của Tiêu Văn Nam, mọi thứ dường như diễn ra thuận lợi.



Mười giờ, Tiêu Văn Nam cuối cùng cũng giảng xong một đề, Hoắc Cảnh Thanh cùng bố mẹ tiễn anh ra ngoài cửa.



“Mau vào nhà đi, con gái ra ngoài một mình vào ban đêm không an toàn đâu.” Tiêu Văn Nam nói.



“Không sao đâu ạ, Tiêu Văn Nam, em muốn gọi tên của thầy.” Hoặc Cảnh Thanh nói xong, nhìn xuống ngón chân, nhìn cô giống như người vợ




Xem ảnh 1
368592520.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK