Sau khi nói chuyện điện thoại xong, bố
Hoäc đã vê, Diệp Tĩnh Gia lập tức cất điện
thoại đi, bưng trà đi ra ngoài.
Bố Hoắc nhìn thoáng qua Diệp Tĩnh Gia,
tưởng cô là người giúp việc nhưng thấy lạ
mắt, khi nâng chung trà lên, ông nghi hoặc
hỏi một câu: "Con là vợ Minh Dương sao?"
Xưa nay, bố Hoắc vẫn không để tâm tới
chuyện trong nhà, nhưng thậm chí ngay cả
con dâu mình cũng không nhận ra, không
biết là do mặt của cô quá đại trà, không
khiến cho người ta ấn tượng, hay bởi vì số lần
cô gặp bố Hoắc quá ít ỏi nữa.
"Dạ vâng ạ”. Diệp Tĩnh Gia ngoan ngoãn,
cung kính trả lời.
Bố Hoáắc gật đầu, nhấp một ngụm trà.
Diệp Tĩnh Gia coi như thuận miệng tìm
chủ đề nói: "Bố, hôm nay hình như bố về sớm
hơn mọi ngày ạ'.
"Hôm nay là kỉ niệm bốn mươi năm ngày
cưới của bố và mẹ chồng con, phải vê sớm
chuẩn bị, tối hôm nay bố mẹ không ăn cơm ở
nhà”. Trên gương mặt bố Hoáắc để lộ nụ cười.
Có thể gả cho một người đàn ông như bố
Hoắc, mẹ Hoắc thật là hạnh phúc, bố Hoắc
hiên lành, nhẹ nhàng, hơn nữa còn nhớ cả
những ngày kỉ niệm.
Nếu như Hoắc Minh Dương có chút gen
di truyên của bố Hoáắc thì có lẽ cuộc sống
của cô sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Khoé miệng Diệp Tĩnh Gia cong cong ý
cười: "Bố, bố có muốn lên tâng thay quân áo,
chuẩn bị một chút không ạ?"
"Để lát nữa đi, thời gian vẫn còn sớm,
hơn nữa bố mua quà cho mẹ con, mua được
hai món quà mà vẫn chưa thấy hài lòng lắm.
Không biết mẹ con có vui vẻ hay không, bố
định đi trung tâm thương mại thêm một
chuyển nữa”.
Việc lớn việc nhỏ đêu dụng tâm như vậy.
Những việc như chọn quà này, Diệp Tĩnh
Gia mới chỉ chọn cho mẹ ruột mình nên cô
cũng không thể đưa đề nghị lung tung.
Bố Hoắc vòng vo đổi trọng tâm câu
chuyện: "Con ở nhà chúng ta đã thấy quen
chưa?"
"Dạ..
"Mặc dù không biết lí do gì mà con gả
cho Minh Dương, nhưng bất luận là xuất phát
từ nguyên nhân nào, chỉ cân con đối xử tốt
với Minh Dương, bố có thể đồng ý với tất cả
yêu cầu của con. Mấy năm qua, cuộc sống
của Minh Dương rất khổ cực”. Trong ánh mắt
hiền hoà của bố Hoắc để lộ vài phần đau
lòng.
"Bố yên tâm, con biết rồi ạ”.
Bố Hoắc để chén trà xuống, lấy một tấm
thẻ ra: "Cái này con cầm đi, phòng lỡ có vấn
đề gì”.
"Con không cân đâu ạ, bố cất lại đi”. Sao
cô có thể nhận được, số tiền nhà họ Hoắc
cho nhà họ Diệp đã đủ nhiều rồi.
Bố Hoắc để tấm thẻ lên trên bàn, không
cất đi, vẻ mặt nghiêm túc: "Con cầm đi! Nếu
như tiên không thu phục được lòng con thì
con đã không ở nhà họ Hoắc rồi. Đã lâu rồi
Minh Dương chưa ra khỏi cửa, con cầm số
tiền này nghĩ xem làm thế nào cho nó vui lên đi”.