Mục lục
Yêu phải tổng tài tàn phế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 193: Không biết nên làm gì



Diệp Tĩnh Gia không biết bản thân làm sao đẩy Hoắc Minh Dương dậy, chỉ cảm thấy dùng hết tất cả sức lực, người đàn ông này quả thật rất lợi hại, luôn có thể làm được những thứ cô không làm được.

Đợi Hoắc Minh Dương tỉnh dậy đã lỡ thời gian ăn sáng, Diệp Tĩnh Gia vô cùng nhàm chán, không nhẫn tâm đánh thức anh, bản thân cũng ngủ bù theo: “Diệp Tĩnh Gia, có phải cô thấy chỗ nào khó chịu không?” “Không có, tôi rất khỏe” Cô nói xong, bản thân cũng không tin, ngược lại bây giờ Hoắc Minh Dương cái gì cũng tốt, vậy cô cũng không rối rắm nữa.

“Ăn cơm chưa?” Lúc dùng bữa sáng anh vẫn đang ngủ, còn không biết xấu hổ mà nói, giờ cô là thai phụ, rất dễ đói bụng.

193-7.jpg


“Anh, anh có từng nghĩ nếu anh tách ra khỏi Diệp Tĩnh Gia, sẽ như thế nào không?” Hoắc Minh Vũ đột nhiên nói một câu, khiến Diệp Tĩnh Gia rất ngại ngùng, nhìn Hoắc Minh Dương, không biết nói gì, cũng đợi đáp án của anh.

193-1-2.jpg


“Vậy sao được, chuyện của anh lớn như vậy, đương nhiên em phải tham gia.” Nói xong mới cảm thấy mình đã nói sai, ngượng ngùng ho khan.

Lúc này đến lượt Diệp Tĩnh Gia buồn bực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải cô không biết, đã bỏ lỡ chuyện gì rồi không.

“Anh…có chuyện gì vậy?” Diệp Tĩnh Gia hỏi, không biết mình cần chuẩn bị những gì.

“Đừng nghĩ lung tung, ngoan ngoãn chút” Hoắc Minh Dương dịu dàng nói với Diệp Tĩnh Gia.

Biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, Diệp Tĩnh Gia không nói câu nào, yên tính nhìn Hoäc Minh Dương, ăn cháo của mình “Chị còn chưa biết sao?” Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Diệp Tĩnh Gia, không biết chuyện gì cả.

“Được rồi, ăn cơm của em đi” Bữa cơm không có mùi vị, Diệp Tĩnh Gia có chút đau đầu, luôn cảm thấy cả người khó chịu: “Tôi không muốn ăn nữa” Mới ăn được vài muông cháo, cô đã bắt đầu buồn nôn.

Thuyền này lái thật khó chịu.

Rất nhiều người không ăn nổi cơm, trên thuyền tự nhiên có chuẩn bị thuốc, bảo người lấy cho Diệp Tĩnh Gia.

Nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, Diệp Tĩnh Gia không định uống: “Không cần đâu, tôi không muốn uống thuốc” Bây giờ đứa nhỏ trong bụng chính là toàn bộ sự quan tâm của Diệp Tĩnh Gia, trừ đứa nhỏ, cô không có chút suy nghĩ nào với những chuyện khác.

“Được thôi, vậy thì không uống” Thấy thái độ cô kiên quyết, Hoäc Minh Dương chỉ đành đồng ý.

Dường như tất cả những gì Diệp Tĩnh Gia thích hoặc không thích, anh đều để ý: “Diệp Tĩnh Gia, cô xem muốn ăn cái gì, tôi bảo người làm cho cô một “Không muốn ăn gì cả” Cô từ chối, không có khẩu vị là thật, cái gì cũng không ăn nổi cũng là thật: “Đừng cứ buồn bực không vui như vậy, có chuyện gì thì nói với tôi” “Chúng ta lên thuyền lâu như vậy, tôi bị say sóng.” Sớm biết tối qua cô nên xuống thuyền, bản thân không biết gì cả, tưởng rằng bước lên sẽ không sadø.

Hoặc Minh Dương nhìn dáng vẻ mất hồn của Diệp Tĩnh Gia, mỉm cười: “Ngoan nào, cô sao vậy, bộ dạng cứ như chịu uất ức” Dù sao qua một lúc nữa sẽ xuống, kết quả thì sao? Bây giờ mới biết hôm qua đã có người xuống rồi “Chị đừng náo loạn nữa, phải biết đủ, biết bao nhiêu người muốn cầu cũng cầu không được. Hoäc Minh Vũ nói với Dương Tĩnh Gia, không biết Dương Tĩnh Gia bị gì, cứ luôn kiếm chuyện.

Không biết Dương Tĩnh Gia nghĩ thế nào, luôn có những cảm xúc nhỏ, khó tránh khỏi buồn bã.

“Thực ra Diệp Tĩnh Gia, nếu cô có chuyện gì có thể trực tiếp nói ra” Không biết ai nói câu này, khiến Diệp Tĩnh Gia lập tức không còn gì để nói “Không có gì” Cô biết rõ chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, cũng không thể nói một câu căn bản không muốn ra ngoài cùng Hoäc Minh Dương, bây giờ cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu có thể để cô xuống thuyền, cô lập tức xuống ngay, chỉ là sợ nếu giờ cô nói vậy không chừng Hoäc Minh Dương sẽ ném cô xuống nước.

Buổi trưa, coi như có thể xuống thuền, ở trên thuyền mười mấy tiếng, Diệp Tĩnh Gia có chút chịu không nổi.

Chân chạm đất, cảm giác có chút không thích ứng: “Đừng để bị ngã” Nếu không phải Hoäc Minh Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, tám phần cô đã té ngã “Anh không cần lo lãng cho tôi như vậy, không sao đâu” Diệp Tĩnh Gia từ chối Hoäc Minh Dương dìu mình, kiên trì một mình đi là được.

“Cái gì mà không sao, tôi thấy sắc mặt cô không tốt” Hoäc Minh Dương nói xong sờ tay Diệp Tĩnh Gia.

Cởi áo ngoài khoác lên cho Diệp Tĩnh Gia “Anh không lạnh sao?” Cô thấy Hoặc Minh Dương chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, có chút lo lãng.

Giờ cô là thai phụ, bị bệnh uống thuốc, không tốt cho đứa nhỏ, nhớ đến lời bác sĩ nói, nếu cô không muốn đứa nhỏ này, rất có thể sẽ là đứa nhỏ cuối cùng của cô “Anh, em cũng lạnh” Hoäc Minh Vũ ở bên cạnh quái gở nói, dường như rất bất mãn với Hoäc Minh Dương.

“Ở đâu cũng có em” Hoäc Minh Dương nói xong trừng Hoặc Minh Vũ, nửa ôm Diệp Tĩnh Gia lên xe.

“Không cần đâu” Đã lên xe rồi, Diệp Tĩnh Gia phủi sạch quan hệ với Hoặc Minh Dương, luôn cảm thấy họ như vậy có chút không ổn.

“Qua cầu rút ván” Hoäc Minh Dương nhìn hành động của Diệp Tĩnh Gia nói.

Không biết tại sao, nhìn cô như vậy, Hoäc Minh Dương cảm thấy buồn cười, cô luôn có cách khiến Hoäc Minh Dương không biết nên khóc hay nên cười.

Thực ra không phải cô để ý gì khác, chủ yếu là hành động hiện nay của Hoäc Minh Dương, cô sợ lỡ như quen rồi, sẽ không cai được, đến khi đó cô phải trả Hoäc Minh Dương cho Tô Thanh Anh, chỉ càng khó chịu hơn.

Hoặc Minh Vũ không nói gì, bây giờ anh ta tràn đầy mong chờ, những gì sắp xảy ra đều ở trong đầu anh ta.

Diệp Tĩnh Gia không biết gì cả chỉ đợi đến khi nào Hoäc Minh Dương, thả cô ra, sẽ tìm cơ hội gọi điện cho Lữ Trung Hoàng.

“Anh, Lữ Trung Hoàng gọi.” Không biết có phải cảm ứng tâm linh không, Diệp Tĩnh Gia vừa nghĩ đến đây, Hoäc Minh Vũ đã nhận điện thoại của Lữ Trung Hoàng.

Anh ta biết gọi điện cho Hoäc Minh Vũ là do Tô Thanh Anh nói cho anh ta, mục đích không hỏi cũng biết, lúc anh ta vừa biết, đã muốn gọi, nhưng vừa nghĩ đến là Tô Thanh Anh nói, anh ta liên miễn cưỡng cúp máy.

Không muốn làm phiền Diệp Tính Gia làm gì trong lòng cô tự biết tính toán. Nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia bây giờ càng lúc càng không vui, còn không bảng trực tiếp để cô ở cạnh Hoặc Minh Dương Chỉ là bây giờ xảy ra chuyện, không thể không tìm Diệp Tĩnh Gia, nếu không anh ta tuyệt đối không muốn làm phiền.

“Sao vậy?” Hoặc Minh Vũ nói với điện thoại, trong lòng Diệp Tĩnh Gia căng thắng biết rằng tám phần đã xảy ra chuyện, vội vàng giựt điện thoại.

“Diệp Thiến Nhi về nước, không biết là chuyện gì, biết Diệp Tĩnh Gia biến mất, cô ta không nói hai lời trực tiếp lén chạy về, bây giờ không biết đang ở đâu” Nói xong liền bắt đầu an ủi Diệp Tĩnh Gia, đồng thời thể hiện mình nhất định sẽ tìm được Diệp Tĩnh Gia nghe thấy có chút khó chịu, nếu không phải vì mình Diệp Thiến Nhi tuyệt đối sẽ không trở lại.

“Đều là löi của tôi.” Cô hại nhiều người như vậy, không muốn hại Diệp Thiến Nhi: “Anh nhất định phải giúp tôi tìm ra Diệp Thiến Nhi, chăm sóc tốt cho cô ấy, theo lý mà nói hôm nay cô ấy hẳn đã đến rồi, anh giúp tôi an ủi cô ấy, có chuyện gì cứ gọi cho MinhVũ” Diệp Tĩnh Gia nói không thể khống chế được nước mất Lữ Trung Hoàng vội vàng an ủi Diệp Tĩnh Gia, thể hiện nhất định sẽ xử lý tốt.

Cúp điện thoại, cô không để ý Hoặc Minh Dương, nếu không phải Hoäc Minh Dương, Diệp Thiến Nhi sẽ không vì tìm cô mà về nước.

Phía Domoto Sakura đã säp tìm đến phát điên, tra chuyến bay hôm nay sẽ đến.

Diệp Tĩnh Gia muốn trở vê, Hoäc Minh Dương lại làm sao cũng không đồng ý: “Để tôi trở về, chuyện này chẳng có chút ý nghĩa, tôi hoàn toàn không muốn ra ngoài chơi” Cô từ chối, bây giờ chỉ nghĩ đến Diệp Thiến Nhi, thời gian ba ngày bình yên ở chung với Hoặc Minh Dương đã không còn nữa.

“Cô bình tĩnh chút, bây giờ không xuống thuyền được, cô đừng nghĩ nữa.” Hoặc Minh Dương trực tiếp chặt đứt suy nghĩ của Diệp Tĩnh Gia, hoàn toàn không để ý tất cả suy nghĩ của cô hiện nay, chỉ tập trung vào những gì Diệp Tĩnh Gia nên làm.

Anh nhìn Diệp Tĩnh Gia như vậy có chút đau lòng, lại không nói một câu ngăn cản cô tiếp tục suy nghĩ lung tung.

“Được rồi, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh, anh đừng phiền tôi” Cô nói xong quay đầu đi, biết nói với Hoäc Minh Dương cũng không có kết quả gì, anh là người độc đoán như vậy sẽ không để ý người khác, Diệp Bách Nhiên cũng vậy, Diệp Thiến Nhi cũng thế, dù sao đều không liên quan đến anh.

Thấy Diệp Tĩnh Gia nhìn ra cửa sổ giận dõi anh.

Hoặc Minh Dương qua một lúc, đột nhiên lên tiếng: “Quay đầu lại đến sân bay” Hoäc Minh Vũ vừa nghe liền giật mình: “Không được, anh, không được đâu” Anh chuẩn bị lâu như vậy, Diệp Tĩnh Gia nói không đi là không đi, không vì chuyện gì khác, trong lòng anh ta rất khó chịu, rốt cuộc Diệp Tĩnh Gia này nghĩ gì, còn muốn Hoäc Minh Dương thế nào nữa? “Không sao, không đi thì không đi thôi” Hoặc Minh Dương nói xong, không để ý Hoäc Minh Vũ, người em trai này có rất nhiều chuyện khiến anh không thể không suy nghĩ cho anh ta.

“Đừng nói mấy chuyện không đâu nữa, bây giờ tâm tư của anh đều không ở đây, chi bằng quay về cho xong.” Trong ngữ khí của anh không che giấu nổi mất mát, hiếm khi nhìn thấy trên người Hoäc Minh Dương.

Hoặc Minh Vũ làm chủ, làm sao cũng không chịu đi, Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoặc Minh Vũ, muốn để anh ta thay đổi quyết định, nhưng anh ta không có ý muốn thay đổi: “Đừng nghĩ nữa, chỉ cân nhäc đến mình thôi sao?” Bây giờ Hoäc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia đều không bình tĩnh, chỉ có anh ta tỉnh táo. Anh ta còn rất muốn biết, Diệp Thiến Nhi làm sao biết Diệp Tĩnh Gia biến mất.

Theo lý mà nói cô ta ở Nhật Bản, làm sao cũng không thể biết được tin tức này, nếu không có ai nói.

Tính cách của Lữ Hoàng Trung tuyệt đối không gây ra phiền phức này, anh ta là người thông minh: “Đây rõ ràng là có người cố ý xúi giục, nếu không Diệp Thiến Nhi cũng sẽ không trực tiếp trở về, với IQ của cô ta, rất dê bị người khác lợi dụng.”

Chương 194: Thiên đường nhân gian



“Hai người đừng nghĩ nhiêu như vậy, em đã sắp xếp người đi làm việc ở trong nhà rôi, cứ hưởng thụ những ngày tiếp theo đi” Cách Hoắc Minh Vũ nói chuyện khiến tinh thân Diệp Tĩnh Gia rất thoải mái.

Cho dù là ai cũng được, không ai có thể để Diệp Tĩnh Gia thật sự yên tâm.

Diệp Tĩnh Gia không còn kháng cự giống vừa rồi nữa, có rất nhiều chuyện đều không thể không đi làm, bây giờ cô không có cách nào giải quyết được những chuyện phải làm và không được làm như vậy. Cô nhắc nhở mình trong lòng, Diệp Tĩnh Gia, mày có biết có rất nhiều chuyện nhất định mày phải cho thấy thái độ, không thể mơ hồ với Hoắc Minh Dương như vậy được.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai người bọn họ cũng sẽ không có kết quả tốt.

Trong lòng cô biết rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm, kết quả cô vẫn làm sai.

“Đừng suy nghĩ, hãy để tinh thân thoải mái, tất cả đều có Minh Vũ xử lý rôi. Một lát sau, giọng nói ấm áp của Hoắc Minh Dương vang lên, trấn an cảm xúc của Diệp Tĩnh Gia, anh không muốn nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia không vui, dù chỉ có một chút.

Cô cảm giác được hình như mình có chút không thân thiện với Hoắc Minh Dương, sắc mặt anh tái xanh, bỗng nhiên đã nghĩ thông suốt, bắt đầu thay đổi mà an ủi cô. “Tôi không sao” Cảm giác được mình không thân thiện, cô nói với Hoắc Minh Dương.

194.jpg


Vừa nghĩ tới người phụ nữ kia, Hoắc Minh Vũ lại có vẻ mặt u ám.

194-1-2.jpg


Cảm giác như vậy thật sự không tốt, ám chỉ tâm lý này cũng là điều khiến Diệp Tĩnh Gia càng khó chịu hơn.

Nhiều khi cô vẫn luôn kiên trì đừng làm mình suy nghĩ điêu không nên nghĩ, tiến vào thời gian không nên tiến vào, kết quả vẫn luôn không làm được.

Cuối cùng cô sẽ làm một vài chuyện không thể hiểu được, không có lý do, vậy mà lại khiến cô tự cảm thấy đã từ bỏ thành lũy xây lên trong lòng mình.

Diệp Tĩnh Gia thỏa hiệp, khiến Hoắc Minh Dương thả lỏng rất nhiều, cảm giác được có rất nhiều chuyện mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cũng là nóng vội trong phút chốc, hoàn toàn không suy nghĩ qua hậu quả, trong lòng anh cũng cảm thấy rất có lỗi.

Cho dù là đối với Diệp Tĩnh Gia hay là Tô Thanh Anh.

Chỉ là nghĩ đến Lữ Hoàng Trung và Diệp Tĩnh Gia, anh liền đau lòng, căn bản không thể khống chế mình được.

“Đến rồi” Hoắc Minh Vũ nói xong, Diệp Tĩnh Gia ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, đây chắc chắn là thiên đường bên trong giấc mơ.

Bốn phía là hoa cỏ được cắt tỉa, xung quanh mình đều là những kiến trúc rất đẹp. Điều này khiến Diệp Tĩnh Gia không kìm lòng được mà chìm sâu trong đó.

Nghe thấy chim hót hoa nở, nhìn thấy đèn đuốc ảm đạm, ánh nắng ôn hòa, thứ chạm vào mặt mình đều là cảm giác mềm mại.

“Tại sao có thể có một nơi đẹp như vậy chứ: Diệp Tĩnh Gia không khỏi tán thưởng, điều này còn chênh lệch hơn nơi mà cô tưởng tượng Hoắc Minh Dương sẽ dẫn cô đến biết bao nhiêu lần.

Cô đã gặp được quảng trường đẹp nhất, cũng không đẹp bằng thế này.

“Sao nào? Thích không?” Anh nói xong liền nở nụ cười, nhìn dáng vẻ của Hoắc Minh Dương, có vẻ như anh rất hài lòng với sự yêu thích của Diệp Tĩnh Gia.

Nhìn vẻ mặt của Diệp Tĩnh Gia, anh đã biết mình làm được rồi, tìm được một nơi khiến Diệp Tĩnh Gia vui như điên.

Trước kia nghe sự miêu †ả của cô, anh đã từng nghĩ tới một nơi giống như thiên đường, mặc dù còn có một số sự chênh lệch, chí cần lấy được manh đất kia của nhà họ Đinh, anh sẽ có thể bất đầu chuẩn bị, nhất định sẽ xây dựng được một vườn hoa sinh thái lớn hơn thế này.

Chỉ là bây giờ, nhà họ Định không chịu ha mồm, chỉ có thể chấp nhận cho này một chút, dù sao Diệp Tĩnh Gia sẽ không đề ý.

Rất đẹp, tại sao có thê có một nơi đẹp như vậy chứ. Trước kia đã nghe nỏi qua, bay giờ được thảy mọt lần, quả nhiên không hề tầm thường.

Nhìn thấy dáng vẻ say mẻ của Diẹp Tĩnh Gia, Hoäc Minh Dương mỉm cười. Cô thích là được: Anh nói xong, Diệp Tĩnh Gia cảm giác Hoắc Minh Vũ ván còn đứng bẻn cạnh nhìn, liền đỏ mặt, “Anh nói lung tung cái gì vậy, người ta còn đang nhìn kia”

Ngược lại là Hoäc Minh Dương hoàn toàn không để Hoặc Minh Vũ vào mắt.

“Lúc trước nó thích, nói muốn kết hôn ở chỗ này, xem ra bây giờ đã không còn cơ hội. Nếu anh đã đến, Hoặc Minh Vũ chỉ có thể đổi chỗ.

“Vì sao?’ Diẹp Tĩnh Gia nói xong Suy† nữa cắn đâu lưỡi, một nơi đẹp như vậy, cô cũng muốn kết hôn ở chỗ này. “Bởi vì không có cách nào, bây giờ nó chưa có bạn gái, càng đừng nhắc đến việc kết hôn. Hoäc Minh Vũ không thích người phụ nữ kia, anh biết, Đinh Thanh Uyến cũng không thích hợp với Hoặc Minh Vũ, cho dù anh muốn Hoặc Minh Vũ cưới, nhưng cũng không muốn là khó em mình.

Dù sao sống một mình, Hoãc Minh Vũ cũng sống được rất vui vẻ “Được thôi, mặc kệ, ai biết cả ngày mấy người cứ nghĩ cái gi không đâu.” Được Hoặc Minh Vũ bảo vệ, cô cũng đã bớt suy nghĩ về chuyen của Diẹp Thiên Nhi đi rồi, nhìn phong cảnh ở đay cũng khong tẻ lãm, vừa vận thả lông tam trạng, không vì cái gì khác, cùng vì đứa trẻ trong bụng, không nghĩ nhiều như vảy, đơn giản là qua ngày nào hay ngày đó. Đi thôi, đi nhanh lên.

Chiếc nhãn Diệp Tính Gia đeo trên tay sáng lấp lánh Dân có đến công viên Trò chơi khong phải mục đích chính, chủ yếu là bởi vì đây là nơi có nhà thờ lớn nhất trong nước.

Hoac Minh Dương nhìn bóng lựng Điệp Tính Gia đi trước mãy bước, còn có dáng vẻ cô nhìn hoa cỏ xung quanh, anh chợt nhớ tới lực ấy quay cö dân Tưởng ở nhà họ Hoac gia. ‘Em cảm Thầy, anh đang yeu Hoãc Minh Vũ ở một bên nhìn đáng về say mẻ của Hoặc Minh Dương nói.

Nói xong còn cười, không ngờ anh trai minh lại có dảng vé này. “Em nghĩ nhiều rồi, đa số đầu không chính xác” Chỉ là gặp được nơi này liên nghĩ muốn đan Diệp Tĩnh Gia đến thôi, khong nghĩ đến yeu đương với không yêu đương gì cả. Thấy anh phủ nhận, Hoäc Minh Vũ cũng không nói gì thêm, cứ để anh vui cũng được.

“Em cảm thấy, có vẻ anh đã động lòng rồi hay không” Hoặc Minh Vũ nói xong, nhìn Iloäc Minh Dương không có bieu cảm gì cả.

“Được, em không nói nữa, anh mau đi tìm Diệp Tĩnh Gia của anh đi thôi” Nói xong cũng không để ý tới anh nữa, mà bước nhanh lên mấy bước.

Nhiều khi, cũng không có cách nào khống chế tình cảm của mình, điều này chỉ có khi đối mặt với Diệp Tĩnh Gia. Cô đi chậm một chút, chờ tôi một chút.”

Cô đang khoác áo khoác của Hoäc Minh Dương, nghe thấy giọng nói của Hoặc Minh Dương liền xoay người, ngay lúc Itoäc Minh Dương cho là cô đang chờ anh, cô lại đưa áo khoác cho Hoäc Minh Dương. “Anh mạc đi, tôi khong lạnh.” Diệp Tĩnh Gia nói xong, liên đi trước mấy bước, đề lại Iloäc Minh Đương, anh mới trật chân không lâu, không thể chạy giống như Diẹp Tĩnh Gia được.

Đành phải đi theo ở phía sau. “Cô đi chậm một chút, chân tôi còn chưa tốt.” Hoäc Minh Vú ơ phía sau nói.

Nói xong, quả nhiên Diẹp Tĩnh Gia đừng bước, cô vân quan tâm đến Hoäc Minh Dương, sự nhận thức này không khỏi khiến có có chút khó khăn, cö không muốn, tuyệt đôi không muốn có bất kì quan hệ nào với Hoäc Minh ương.

“Cô cứ mặc kệ nó, để cô ây chạy đi đi” Hoắc Minh Dương nói với Hoäc Minh Vũ, không muốn anh ta quản lý Điệp Tĩnh Gia, vợ anh, đương nhiên phai được nuông chiều.

Vừa nghĩ tới vợ anh, từ ngữ này khiến anh có chút đắc ý nhỏ.

Nhanh lên, anh đi đi theo Diệp Tĩnh Gia lâu như vạy, mau đuổi theo. Nói xong, quả nhien Hoac Minh Dương đã đi nhanh mây bước Hoäc Minh Dương không khói cười nói, “Tốt rồi, nhìn dáng vẻ này của anh, chắc chắn về sau sẽ sợ vợ lắm đây”

Hoäc Minh Vũ không chút khách khí vạch trần bản tính dưới mặt nạ của anh.

“ Đừng nói vớ vẩn, sao anh có thể là loại ngươi này được, em mau đi làm bài lập của em đi” Anh nói xong liền đi nhanh mãy bước, đuöi kịp Diệp Tĩnh Gia. Từ khi nghe Hoäc Minh Vũ nói, Điệp Tĩnh Gia sẽ đi chậm lại, cho nên iloäc Minh Dương đuổi kịp cô dễ như trở bàn tay, sau đó lợi dụng ưu thế về chiều cao mà ngả vào trên vai Diệp [ĩnh Gia. “Tỏi mệt mỏi quá, muốn nghi ngơi một chút.”

Vừa dựa vào Diệp Tĩnh Gia vừa đi Điều này khiến Diệp Tĩnh Gia có chút khó chịu, cô không muốn khiến mình và Hoac Minh Dương thản mật như thể. “Anh đi dựa vào em anh Nghe được Diệp Tĩnh Gia nói vậy, Hoặc Minh Vũ suýt nữa cười phún ra, sao cô cứ luôn nói loại lời này, khiến anh ta lập lờ nước đoi, nhìn dáng vẻ kia của anh minh, nêu giúp đỡ chác cũng không de chịu “Đừng lãng nhãng, đây là ông xã của chị, toi đỡ còn ra the thống gì nữa” Quả nhiên Hoac Minh Vũ nói xong liên thấy trên mặt [loäc Minh Dương vụi vẻ hân lên Đáy là anh của cậu đầy” Diệp Tính Gia nói, cö khóng thích nghe Hoäc Minh Vũ nói, luôn luôn nói cỗ còn có quan hệ gì đó với Hoãc Minh Dương, có đã đưa thư thỏa thuận ly hòn len rồi.

Tôi mặc kẹ, dù sao đó là chuyện của hai người” Không có liên quan nào đến anh ta ca, đừng loi keo lên trên người anh ta nữa.

Được được được, tùy chị thôi, bây giờ tôi rất phục chị, chị nói cái gì cũng đúng cả.” Anh ta nói xong cũng không để ÿ đến Diệp Tĩnh Gia nữa, người phụ nữ này có độc, không thể cố chấp với cô được.

Diệp Tĩnh Gia không biết muốn đi đâu, bảy giờ có chút khó xứ, chuyện cỏ đỡ lloac Minh Dương là điều có năm mơ cũng không nghĩ đến

Được rồi, đừng âm ï nữa, hai người đi nhanh một chút: Diệp Tính Gia buông Hoặc Minh Dương ra, để bọn họ tự đi. Đến bên trong, tìm một chỗ nghỉ ngơi, mấy người liền ngôi ở chö này.

Không phái 1 đến tìm Hoặc Minh Dương trở về sao.’ Có phát hiện, hinh như tử đầu đến cuối chỉ có có không biết rõ tình hình. Hoäc Minh Vũ ở chỗ này đơn giản là vì để chăm sóc Hoặc Minh Dương.

Trước khi lên thuyền một ngày anh ây đã nói cho tôi biết rồi, không phải chị vẫn luôn ở cùng một chỗ với anh trai tôi sao? Chị cũng không biết?

Hoắc Minh Vũ hỏi ngược lại, việc này là ý định trong phút chốc của Iloäc Minh Đương, Diệp Tĩnh Gia không biết chút nào.

“Tôi còn đang ngủ, biết cái gì” Diệp Tĩnh Gia phản bác, căn ban không muốn nói chuyện với Hoặc Minh Vũ.

Dáng vẻ âm dương quái khí của cậu †a, đúng thế, vừa nghĩ tới hôm qua nhìn thấy Từ Thanh Lam, chắc cũng có rất nhiều thứ không tốt. “Có đói bụng không?” Hoäc Minh Sakurage nhien dịu dàng hói.

Diệp Tĩnh Gia cực kì không quen, Van tạm, không đói bụng, anh đừng nói chuyền với Tôi như vạy” Qua một khoáng thời gian, Diệp Tĩnh Gia đi dạo một vòng, Iloäc Minh Vũ kêu đói, đành phải đi ăn cơm Bọn họ toàn gọi những thứ Diệp Tĩnh Gia bình thường thích ăn, giờ phút này cô lại thấy không có khẩu vị gì.

Cô vừa nhìn thấy cả bàn thịt cá này, Suýt nữa phun ra. “Hai người ăn nhiều một chút, có lẽ là do tôi ngồi thuyền, bây giờ thấy cơm đều thấy buồn nôn.

Diệp Tĩnh Gia không thế tha thứ cho Hoac Minh Dương, cho nén không có cách nào nói cho anh biết chuyện về đứa trẻ

Chương 195: Anh thay đổi rồi



Nhìn dáng vẻ ăn không ngon của cô, Hoắc Minh Dương dùng giọng điệu đau lòng mà chính mình cũng không phát hiện nói, Sao cô luôn luôn ăn không ngon vậy, nếu không đi khám bệnh một chút đi.’

195-6.jpg


Cách Hoắc Minh Vũ nói chuyện, Diệp Tĩnh Gia cực kì không muốn nghe.

“Sao cậu lại lắm mồm như vậy chứ. Diệp Tĩnh Gia nói xong cũng không để ý đến anh ta nữa, người đàn ông này quá đáng ghét, Hoắc Minh Vũ luôn có cách dễ dàng trêu chọc cô.

Chắc đây là một bữa ăn khổ sở nhất của cô, nhìn thấy món mình thích nhưng lại không dám ăn.

Giữa trưa nắng gắt, Hoắc Minh Dương liên dẫn Diệp Tĩnh Gia đi vào phòng đã sớm đặt từ trước, không biết sao Diệp Tĩnh Gia lại ngủ thiếp đi.

Hoắc Minh Dương đi đến bên ngoài hành lang hút một điếu thuốc, không biết vì cái gì, anh luôn cảm giác càng ngày Diệp Tĩnh Gia càng thích ngủ.

“Anh, anh đang suy nghĩ gì đấy?” “Không biết.” Hoắc Minh Dương thật sự không biết mình đang suy nghĩ gì, rõ ràng dáng vẻ này của Diệp Tĩnh Gia là không muốn dính líu gì đến anh, anh làm thế nào cũng không bỏ được.

Cũng nói không ra nguyên nhân là gì.

Dứt khoát đưa cô ra, cái gì cũng không muốn, chỉ là anh không muốn để Diệp Tĩnh Gia tiếp tục ở cùng với Lữ Hoàng Trung.

195-1-3.jpg


“Tốt nhất anh có thể làm rõ quan hệ, đừng để cho Tô Thanh Anh làm phiên em” Anh ta nói xong cũng không để ý đến Hoắc Minh Dương, cuối cùng người anh này sẽ làm ra loại chuyện không thể tưởng tượng được này, bây giờ tất cả mọi người đều biết, chỉ có anh là không rõ ràng.

“Buổi tối ngày mai anh sẽ trở về, trong lúc này anh không muốn để cho bất kì người nào biết được vị trí của anh” Hoắc Minh Dương dặn dò, nổi điên cũng chỉ là chuyện trong phút chốc như thế, anh không thể buông thả mãi được.

Hoắc Minh Vũ đã biết anh mình đã lựa chọn, đương nhiên không can thiệp nhiều hơn.

Ban đêm bà Hoắc gọi điện thoại tới, dọa Hoắc Minh Vũ một cái, làm sao cũng không ngờ được sẽ bỗng nhiên nhận được điện thoại của bà. ‘Mẹ, sao mẹ lại gọi đến, không phải đã nói tối ngày mai sẽ trở về sao?” “Anh con không rõ tung tích, điện thoại cũng không nhận, con bảo mẹ không nóng nảy sao được” Bây giờ vẫn luôn không thấy Hoắc Minh Vũ, trong lòng bà vô cùng lo lắng, thế nhưng làm thế nào cũng không thể tìm được anh.

“Cái khác mẹ không nói, chỉ nói bây giờ, con và anh con đang ở nơi nào” “Con xin lỗi, trở về con sẽ nói cho mẹ, bây giờ tại không được.” Nói xong liền cúp điện thoại, cũng không đợi bà Hoắc nói cái gì, có rất nhiều chuyện cũng không có cách nào giải thích rõ ràng được.

“Không có gì đáng nói, có chuyện về công việc mẹ cứ trực tiếp nói cho con là được rồi.” Anh ta nói xong, liền bắt đầu chuẩn bị, không muốn nói thêm gì với bà Hoắc cả. Bây giờ Hoắc Minh Dương cũng có việc của anh.

“Con đừng có mà giống như anh con, nghe nó nói thì có lợi ích gì chứ” Lần đầu tiên nghe thấy có người nói con trai mình như vậy, Hoắc Minh Vũ nhíu mày, cũng không nói gì, cho dù bà Hoắc nói thế nào, Hoắc Minh Vũ cũng không có cách nào phản bác với bà.

“Nói thật, con không biết anh nghĩ như thế nào, mỗi ngày có thể nói ra đạo lý gì với mẹ” Hoắc Minh Vũ nói xong, liền cúp điện thoại.

Sản nghiệp lớn như vậy của nhà họ Hoắc đều là Hoắc Minh Dương đạt được, bây giờ ngược lại bởi vì tình cảm của anh mà bắt đầu chống lại anh.

“Cái khác mẹ sẽ không nói, con đừng có mà giống như anh con” Bà Hoắc cúp điện thoại trước, bây giờ điều bà vẫn luôn lo lắng là ngày mai Tô Thanh Anh đến tìm mình, chị Tiết, bỏ hết quần áo của cô chủ trong nhà ra đốt đi.

Diệp Tĩnh Gia rời khỏi nhà họ Hoắc, trên cơ bản đều mang hết quần áo đi rồi, chỉ để lại mấy cái không mặc, bây giờ bà Hoắc không nhìn được, nhà họ Hoắc không thể để lại một thứ gì liên quan đến Diệp Tĩnh Gia được.

Chị Tiết chỉ có thể nghe lời làm theo Hoặc Minh Dương về đến phòng, nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia năm ngủ yên ốn ở nơi đỏ, trong lòng đầy cảm xúc ngỏn ngang Có vẻ cô mơ thấy ác mộng, vặn vẹo cơ thế mấy lần, muốn vút bỏ thứ gì đó. ‘Sao vậy? Ngoan, không sao.” Hoäc Minh Dương bát đầu do Diệp Tĩnh Gia, bàn tay cũng vô vỗ cô, trấn an, Diệp Tĩnh Gia che bụng theo bản năng, Hoäc Minh Dương cho là cô đau bụng, liên giúp cô vuốt Lúc này Diệp Tĩnh Gia mới tốt hơn Ngay cả Hoäc Minh Dương đều không phát hiện ra sự cưng chiều trong mät mình, cứ ngồi ở bén giường Diệp Tĩnh Gia như vậy, võ về cô chìm vào giấc ngủ, giống như đây là người quan Trọng nhất với anh “Tính rồi à?” Cũng không lâu lắm, Diệp Tĩnh Gia bồng nhiền mở to mặt Hoặc Minh Dương biết tính tình của Diệp Tĩnh Gia, đại khái hiểu nen làm như thế nào và không nên làm thế nào.

“Tỏi ngủ bao lầu rôi? Có chút dau đầu.

Giọng cô hơi khăn, Hoäc Minh Dương khòng khỏi có chút đau lòng.

Hoặc Minh Dương đứng dậy cầm cốc nước cho Diệp Tĩnh Gia, cô muốn nói tiếng cảm ơn, cuối cùng van không nói ra Không biết bát đầu từ lúc nào, trong lòng anh đã có một chó căm dùi của Diệp Tĩnh Gia, chỉ là anh không muốn thừa nhận, “Tôi lo lãng cho cô, có chuyện gì cứ nói với tôi” Hoäc Minh Dương nói xong, Diệp Tĩnh Gia không khói thay đối sãc mặt.

Nhìn dáng vẻ của Diệp Tĩnh Gia, anh không khỏi lo lãng. “Gần đây có có chuyện gì vậy, trước kia cũng không yếu như vậy, Lữ Hoàng Trung không chăm sóc cô sao?” Hoặc Minh Dương nói xong, liền không nói gì nữa, cảm giác minh đã nói lời không nên nói, tâm trạng cũng không tốt Diệp Tính Gia vuốt tóc Hoặc Minh Dương, cò hiếu được tâm trạng của người đàn ông này. “Không nói những cải khác, chí nói tất cả những việc anh làm bảy giờ, tôi đều không hài lòng lãm.’ Cứ tự tiện quyết định đưa cô đến nơi này như vậy, có lại luôn không có cách nào chồng đối, không có cách nào phán bác.

“Nhất định cô phải cãi nhau với tôi sao?” Bây giờ tất cả mọi người ở thành phố Giang Ninh đều säp tìm anh đến phát điên rồi, anh lại luôn ở đây cùng với Diệp Tĩnh Gia Quỷ mới biết anh lẻn cơn điền gì Diệp Tĩnh Gia hiểu được có rât nhiều chuyện cô không có cách nào khống chế được, người đàn ông này cũng là điều mà cô không có cách nào dự đoán, rất nhiều chuyện có không thế đưa ra lựa chọn chính xác, người đàn ỏng này cũng là người mà cho dù thế nào cô cũng không thẻ cảm động được Nhìn dáng vẻ kia của người đàn ông, Diệp Tính Gia không muốn cãi nhau với anh, không có bất kì sự thăng thua gì cả, dù cuối cùng là ai lấy được sự chiến thăng trong cuộc cãi vã, đều là chuyện khỏng hề có ý nghĩa với có “Còn ngủ sao? Không ngủ liền đi ra” Diệp Tĩnh Gia không hiểu rõ ý của [loác Minh Dương, có lẽ là vườn hoa quá đẹp, Diệp Tĩnh Gia liền dậy ra ngoài tản bộ.

Hiểm có lúc giải tỏa bản thân như vậy, nói thật ra, Diệp Tính Gia cũng khòng nghĩ tới sẽ có một ngày mình có thể đi chung với Hoac Minh Dương như vậy.

“Cô đang suy nghĩ gì vậy?” Anh cảm giác được Diệp Tĩnh Gia không thoái mái, dường như trong lòng có thứ vật gì đang hòa tan. “Từ lúc kết hon, tôi đều không có lúc chung sống hòa bình với cô như thế này” “Có lẽ vậy. Anh là một người đàn ông đã kết hôn, dủ trong lòng không đồng ý thừa nhận, anh cũng đã có vợ, chính là Diệp Tĩnh Gia, cho dù Diệp Tĩnh Gia có muốn hay không, cô đều đã đi với anh được một năm Nhìn dáng vẻ của Diệp Tĩnh Gia, hình như cô đã bình thường trở lại.

Rất nhiều thứ lúc cô có, có cực kì giữ gìn báo vẹ, vì nghĩ đến Hoặc Minh Dương, vì cố gắng vì cuộc hôn nhân này.

Cho đến khi có một ngày là giấc mộng Nam Kha, tỉnh dậy rồi, cô cũng Sẽ Tiêu tan Nếu như không nhờ Hà Thúy Mai, cô van không thấy rõ được sự thật mà mình minh vân giấu kín, ‘ioäc Minh Dương không yêu cô, cho dù cô ở bên cạnh Hoäc Minh Dương bao lâu, đều là không có cách nào đạt được hạnh phúc.

“Sao thế? Cỏ đang suy nghĩ gì? Hoặc Minh Dương hỏi, không biết Diệp Tĩnh Gia lại đang suy nghĩ lung tung cái gì, nhìn liền biết tám phần là suy nghĩ khỏng tốt.

“Không nghĩ cái gì, chỉ cảm giác có chút không thoái mái.’ Diệp Tĩnh Gia nói xong, liền không để ý đến Hoäc Minh Dương nữa, tất cả mọi chuyện đều không phải là thứ mà có có thể kiêm chế được Nhiêu khi, cũng không có cách nào thay đối những thứ vốn có, “Tỏi có chút không thoải mái, anh muốn đi đi dạo nơi nào, tối đi theo anh là được” Cô nói xong, liên không để ý đến Hoäc Minh Dương, dù sao nhiều khi, cũng không có cách nào thay đỏi một vải thứ.

Đặc biệt là moi lần ở cùng với Hoäc Minh Dương, liên nhớ lại Hà Thúy Mai.

“Cô đang nói cái gì vậy Diệp Tĩnh Gia?” Hoäc Minh Dương không thể hiểu được ý của Diệp Tĩnh, chỉ là cảm giác được trong mãt người phụ nữ này có bất mãn và khố sở rất rõ “Không có gì, chắc hân anh biết chuyện cúa mẹ tôi rõ hơn tôi, bây giờ tôi thấy rất khó chịu.” Diệp Tĩnh Gia nói xong, không đề ý đến Hoäc Minh Dương, bây giờ cho dù cô làm cái gì, cũng không có cách nào thay đối được sự chẻnh lệch của Hoắc Minh Dương và trong lòng cô “Tôi biết anh có ý gì, bày giờ có rất nhiều chuyện tôi căn bản không có biện pháp nghĩ lại, có chuyện gì anh cứ trực tiếp nói với tôi là được rồi. Gõ nói xong, liền không để ý đến Hoäc Minh Dương, dù sao có rất nhiều chuyện, bây giờ có chỉ là cái vỏ, khòng có cách nào chống lại tâm ma cúa mình, tất cả mọi người đều cảm thấy đương nhiên là cô không thèm để ý đến bất kì cái gì, nhưng cố tình cái gì cô cũng để ý cả.

“Diệp Tĩnh Gia, cò có thể đừng nghĩ nhiều như vậy vào lúc ở cùng với tôi không.” Hoae Minh Dương nói với Diệp Tính Gia xong, chính anh cũng không khỏi kinh ngạc, anh còn chưa kịp phản ứng mình nói cải gi.

“Xin lỏi, cái gì tòi cũng không muốn nói với anh” Diệp Tĩnh Gia nói xong, tó vẻ có lỗi với Hoäc Minh Dương, nhiều khi cö khong có cách nào làm chuyện gì đề cho mình quền đi được.

Căn bán là có đã sa vào thế giới của mình, căn bản không chăm chú nghe được sự nhản nại trong giọng nói của Hoäc Minh Dương, người đàn ông này có thẻ học được sự nhân nại vì một người phụ nữ, đảy là chuyện khó khăn biết bao. “Chúng ta trở về đi” Cỏ không có tàm trạng ngắm cảnh nữa, Tất cả chuyện không tốt lại hiện ra một lần nữa, khiển cò căn bản không có biện pháp cổ gảng làm những gì mình thích, để cho mình khá hơn một chút.

“Anh cỏ biết hay không, bây giờ cho dù anh làm cái gì, tói cũng không có cách nào thông cảm cho anh được, có khả nẵng tôi sẽ tán thành, nhưng lại khỏng thế gạt bừa” Diệp Tĩnh Gia bỏng nhiên như xả hết ra, nói với Hoäc Minh Dương, nói xong lại từ bỏ sức lực cá người, cho dù bây giờ cô nói gì với Hoäc Minh Dương, cũng không thể đổi được Hà Thúy Mai trở về Hoäc Minh Dương không hiểu nổi Diệp Tĩnh Gia lại nối điên cái gì, tính toán vừa rồi đã biến mất không thấy, mặt anh lạnh tanh, vừa đi ra ngoài đã quay về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK