Mục lục
Yêu phải tổng tài tàn phế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 321





Chương 321: Cô ta lại theo đến đây làm gì







“Anh nên đánh thức em dậy.” Cô quả thực chẳng làm được việc gì tốt, lại để mình một lần nữa lâm vào tình huống xấu hổ.



“Em tuyệt đối lần sau sẽ không tin anh nữa” Nếu không phải vì quá tin tưởng Hoắc Minh Dương, cô vốn dĩ sẽ không ngủ như chết, bây giờ cô không biết nên làm sao.



“Em muốn xem qua, ngày mai đến đó cũng không thể một câu không nói” Cô cúi đầu nhìn tập tài liệu, trong lòng tính toán, đây là nội dung gì cô đều biết.



“Yên tâm, tất cả đã có anh đây, em muốn ăn gì anh đi gọi người chuẩn bị cho em” Hoắc Minh Dương chỉ lo lắng cho sức khỏe của Hà Vân Phi, nhưng Hà Vân Phi thì chỉ lo lắng đến vụ kiện của cô, mọi thứ đều không quan trọng, chỉ cần cuối cùng cô thắng được vụ kiện này thì tất cả những gì đã qua đều không quan trọng nữa.



Cô ngọ ngoạy ngồi dậy, phải đích thân mình xem tài liệu mới được.



“Em ngoan một chút đi, không cần tiếp tục nóng nảy, nếu như xảy ra chuyện gì anh sẽ lo lắng chết mất” Hoắc Minh Dương không để cho cô tiếp tục công việc, lấy tay giữ cô xuống giường, anh ôm cô vào ngực khiến cô không thể cử động được.



Nếu biết sẽ gây ra chuyện này thì chỉ bằng chia tay sớm có phải tốt rồi không, bây giờ thế này rất khó nói chuyện, giải thích với nhà họ Tô nhưng bà cũng không muốn Hoắc Minh Dương phải gánh vác tội lỗi lần này: “Tại sao cô lại quyến rũ Minh Dương, tôi thích cô vì cô học rộng tài cao và chịu làm việc cho Hoắc Thiên nhưng bây giờ cô lại gây ra chuyện thế này”



“Bác nói thế là không đúng rồi, một cây làm chẳng nên non, huống chỉ hai người bọn con là chuyện riêng của người trong cuộc. Bây giờ nói những chuyện đó có tác dụng không?” Cô biết có rất nhiều chuyện không phải một câu hai câu nói có thể nói rõ ràng .



Dù cô khó chịu thì bọn họ cũng không thể sống yên, bọn họ chẳng phải là người tốt lành gì.



Nhìn bộ dáng này là biết bọn họ chỉ muốn đổ trách nhiệm lên đầu cô, hoàn toàn không lo lắng người bên trong chết hay sống: “Cô ta tự sát vào lúc nào? Một bệnh nhân có thể lấy được nhiều thuốc ngủ như thế mà mọi người không biết gì ư?” Chuyển chủ đề, cô bắt đầu đẩy trách nhiệm trở về, từ đầu đến cuối Hoắc Minh Dương không hề ngăn cô.



Muốn gả vào nhà họ Hoặc thì không thể tránh né được những chuyện này, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cứ thoải mái nói ra những lời cần nói, thoải mái làm những chuyện cần làm.



“Tôi… Ai mà biết được con bé lại tự sát cơ chứ, một người đã muốn chết thì làm sao cản lại được” Bà Tô khóc lóc, có thể thấy bà ta xem Tô Thanh Anh như con gái ruột của mình nhưng trong chỗ tối quan hệ của họ có tốt thế không thì có trời mới biết.



“Tôi không cần biết, nếu Thanh Anh xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người” Ông ta nói xong bèn quay đi, cô nhận ta bây giờ ông ta đã bắt đầu hoảng loạn, chỉ là cô không muốn cho ông ta thực hiện được những gì mình muốn.



“Không cẩn biết các người nói như thế nào nhưng Hà Vân Phi không phải là kẻ giết người, hơn nữa chuyện này căn bản không liên quan gì tới cô ấy.



Có chăng chỉ là chuyện riêng của tôi với Thanh Anh” Giọng nói của anh cực kì kiên quyết, anh đứng cùng một chiến tuyết với Hà Vân Phi.



Dù bà Hoắc trừng mắt thế nào anh vẫn không chịu dừng lại, rõ ràng đang muốn chống đối bà: “Minh Dương, con nghĩ kỹ lại xem con và Tô Thanh Anh có bao nhiêu năm tình cảm, không cần xúc động nhất thời rồi bị che mờ hai mắt”



Đinh Thanh Uyển đứng phía sau võ lưng bà Hoắc hát đệm: “Ngày hôm qua mẹ cứ ho khan mãi, mẹ đừng tức giận vào lúc này.” “À, cô cũng ở đây nhỉ?” Không biết cô đã uống nhầm thuốc nổ gì, bây giờ nhìn ai cũng không thuận mắt, giờ lại nhìn thấy Đinh Thanh Uyển xuất hiện.



Biết Đinh Thanh Uyển không thích mình nên bây giờ cô không thèm khách sáo nữa, trực tiếp mở nói lại: “Cô có biết câu cười người hôm trước hôm sau người cười không? Sau này tôi thành chị dâu cô rồi cô phải đối mặt với tôi thế nào?”



Cô nói xong thì mặt Đinh Thanh Uyển tái nhợt, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Hà Vân Phi trở thành chị dâu mình: “Cô đừng làm âm lên ở đây nữa, chị Tô Thanh Anh vẫn còn nằm bên trong mà cô đã bắt đầu xem mình là nữ chủ nhân nhà họ Hoắc rồi á?” Cô ta nói xong lại nhìn Hà Vân Phi với vẻ khinh thường như thể đang ghét cô lắm.



Hoắc Minh Dương đứng bên cạnh nhìn, Hà Vân Phi nói như thế nào anh cũng để mặc cho cô nói, muốn trở thành mợ cả nhà họ Hoắc, muốn bản thân không bị bắt nạt ở trong cái nhà này thì phải đủ cứng, sau này thời gian anh đi công tác khá nhiều, Hà Vân Phi phải tự lập tự cố gắng.



Hà Vân Phi ngước mặt lên, thoải mái nói: “Đừng nói như thể cô biết rồi vậy, cuối cùng ai trở thành chị dâu cô còn chưa chắc được đâu: “ “Tôi trả lời đó lại cho cô đấy” Đinh Thanh Uyển tức giận điên người thế nhưng cô ta không còn cách nào cả.



Bây giờ Hà Vân Phi không có quan hệ nào với nhà họ Hoắc nhưng Hoắc Minh Dương đã bảo vệ đủ đường, chuyện đó lại chẳng liên quan gì tới cô ta, dù bà Hoắc muốn xen vào cũng phải cẩn thận nghĩ lại xem có nên không, suy cho cùng đây cũng là chuyện tình cảm của người ta.



Hoắc Minh Dương đắc ý nhìn Hà Vân Phi, dường như anh cực kì hài lòng với Hà Vân Phi: “Bây giờ cô nói Vân Phi thì được ích lợi gì? Hoặc là có ý nghĩa gì cô nói cho tôi nghe xem? Nói cô ấy có thể cứu được Tô Thanh Anh ư?” Lúc nãy khi đến đây anh vẫn còn cảm thấy áy náy nhưng bây giờ trông có vẻ những người này chỉ muốn cho Hà Vân Phi chịu khổ sở nên mới có chuyện này thôi.



Nói đến cùng Hà Vân Phi vẫn có. lý, vì sao nhà họ Tô gia đại nghiệp đại mà một người hộ lý chăm sóc thôi cũng không mời nổi để cô ta tự sát? Thậm chí bây giờ còn chẳng có một người nào quan tâm lo lắng tới Tô Thanh Anh bên trong.



Bà Hoắc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đẩy hết mọi chuyện lên đầu Hoắc Minh Dương, nếu Hoắc Minh Dương không dung túng cô gái đó như thế thì làm sao có thể xuất hiện chuyện thế này: “Suy cho cùng Tô Thanh Anh xảy ra chuyện vẫn là do con” “Được rồi, người nhà bệnh nhân ở đây làm ầm ï cái gì thế? Bệnh nhân vẫn còn trong phòng chăm sóc đặc biệt kìa, chắc bị mọi người làm phiền chết” Y tá đi ngang qua hoàn toàn không biết bọn họ là ai đã lên tiếng nhắc nhở.










“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì giấu em, không nói thì em sẽ giận đó” “Nhưng anh cảm thấy nếu nói với em rồi em sẽ càng giận hơn” Hoắc Minh Dương trong lòng suy nghĩ rất nhiều, sàng lọc qua lại nhiều lần cuối cùng cũng không có con số chính xác, không biết rốt cuộc thì cái gì đúng, cái gì sai. Trước đây thì anh cho rằng sẽ có thể nắm chắc được mọi chuyện nhưng kết quả là không có cách nào để nắm chắc được.



“Nếu như có chuyện thì anh nhất định phải thẳng thắng mà nói với em” Bằng không thì kết quả sẽ rất thảm, không cần cô phải nói nhiều.



“Được rồi, anh không nói, anh muốn làm gì thì làm, chỉ cần anh vui thì sao cũng được.” Cô cũng không hỏi nữa, thu xếp lại tài liệu, nằm lên giường bắt đầu nghỉ ngơi, cả người cô đều đau nhức rồi.



Bình thường thì Hoắc Minh Dương đã sớm ra vẻ rồi, nhưng hôm nay anh lại không phản ứng gì, vẫn cứ đứng ngẩn người ra, cô biết nhất định là đã xảy ra chuyện rồi nhưng Hoắc Minh Dương đã không muốn nói thì cô cũng không hỏi nữa.



“Anh đến xoa bóp vai cho em đi” “Được” Anh trả lời một tiếng liền nhanh đến giúp Hà Vân Phi đấm bóp vai, chuyện này thì lại là chuyện nhỏ, anh có thể tự làm mà không cần người khác giúp đỡ. Hà Vân Phi nằm thoải mái ngân nga một giai điệu nhỏ rồi nhắm mắt lại chỉ cho Hoắc Minh Dương làm.



Sau khi xoa bóp xong Hoắc Minh Dương vẫn rầu rỉ, trong lòng có chuyện đè nặng.



“Anh vẫn không định nói cho em biết sao?” Cô dựa người vào ngực Hoắc Minh Dương để xem tỉ vi, biến anh thành một cái gối dựa miễn phí.



“Cho dù anh có nói gì thì em nhất định không được tức giận, có được không?” Anh mở lời ngăn chặn trước sợ đến lúc đó Hà Vân Phi sẽ nổi giận.



Giọng điệu và dáng vẻ rất nghiêm túc của anh ta đã dọa Hà Vân Phi.



“Có chuyện gì thì anh nói đi” “Thật ra cũng không phải chuyện †o tát gì, Tô Thanh Anh hình như đã đến đây, cô ấy một thân một mình không quen biết ai nên nửa đêm anh đi đón cô ta” Dù sao cũng chết thì



anh nói rõ ràng ra để được chết một cách thoải mái, ít nhất thì cũng khiến cho Hà Vân Phi không tức giận đến vậy.



Vừa nghe Hoắc Minh Dương nói vậy Hà Vân Phi lại càng hoảng hốt hơn, không thể ngờ rằng lại có chuyện như thế này.



“Cô ấy sao lại không nghĩ cho bản thân mình một chút.” Cô dở khóc dở cười, không biết được còn có người thích Hoắc Minh Dương đến vậy, vì yêu mà quên mình.



“Đúng vậy, trước đây chưa từng nghĩ anh lại có nghĩa khí như vậy.” Cô không biết nên nói gì chỉ có thể khích lệ Hoắc Minh Dương một chút để anh tiếp tục nổ lực.



“Em còn ở đây nói lời châm chọc anh, em nói đi, rốt cuộc nên làm như thế nào, anh bây giờ hết cách rồi, không biết nên nói với em như thế nào” Anh thở dài một tiếng, hoàn toàn không biết bản thân nên làm như thế nào mới ổn, tính tình của Hà Vân Phi bây giờ càng ngày càng khó chịu, bản thân anh vốn không chống đỡ được nữa rồi.



“Anh đừng nói gì với em nữa, để em yên một chút đi.” Đau đầu không chịu nổi, cô không muốn nói thêm lời nào nữa. Người đàn ông chết tiệt này lúc nào cũng gây ra những chuyện ngoài ý muốn của cô.



“Anh biết em không chấp nhận được, nhưng mà anh xác định được cô †a an toàn rồi sẽ đưa cô ta trở về, anh cũng không muốn phải gánh vác mạng người đâu” Hoắc Minh Dương đuổi theo hứa hẹn với Hà Vân Phi, anh bây giờ với Hoắc Minh Dương của quá khứ đã là hai người khác nhau, vì Hà Vân Phi mà suy nghĩ nhiều hơn, không còn nghĩ cho bản thân mình trước, sự thay đổi này cô ghi trong lòng, nói không cảm động thì là giả, nhưng cảm động thì cũng không thể làm thành cơm mà ăn được. Cô không nghĩ ra được cách nào để chấp nhận chuyện này.



“Em không biết nên nói gì, anh nghĩ xem muốn làm thế nào thì làm đi” cô nói dứt khoát, trong giọng nói có chút bất mãn, không biết phải giải bày tâm trạng như thế nào, tóm lại là buồn nói không nên lời.



“Em đừng như vậy mà, anh sẽ đau lòng đó” Anh ôm lấy Hà Vân Phi, khó xử, cả hai bên anh đều không thể làm tổn thương nhưng mà hai người thì luôn phải có một người phải chịu đau buồn như vậy.



“Vậy anh vì cái gì mà muốn em phải nhẫn nhịn?” Vốn dĩ cô không muốn cùng anh căng thẳng như vậy nhưng mà bây giờ không đối mặt với vấn đề này thì sau này nó sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng, rất rõ ràng là Hoắc Minh Dương bây giờ không nghĩ cho cô, điều này làm cô cảm thấy rất khó chịu.



“Em không biết anh tại sao lại như vậy, em không có cách nào để hòa hợp được với Tô Thanh Anh, nếu như cô ta đến đây vậy thì em sẽ đi khỏi” Đây là lần đầu tiên mà hai người lại có chuyện căng thẳng với nhau như vậy.



Hà Vân Phi dường như không thể chịu đựng được nữa, cô bắt đầu phản kháng, thậm chí còn rất ác cảm với sự tồn tại của Tô Thanh Anh. Càng không cho phép Hoắc Minh Dương tiếp xúc nhiều với Tô Thanh Anh.



“Đây là một chuyến du lịch sao?” Cô buồn nhiều hơn là vui trong chuyến đi này, không những không vui mà còn thêm tức giận và bất bình.



Trước đây cô cảm thấy rằng Hoắc Minh Dương để cô làm chuyện xấu hổ như vậy chỉ vì để hai người ở bên nhau thuận tình hợp lí nhưng bây giờ lần này thì không thể chấp nhận được.



“Em bình tĩnh một chút, nghe anh nói đi, không phải như em nghĩ đâu” Anh trấn an cảm xúc của Hà Vân Phi trái lại càng thêm chọc giận cô.



“Anh muốn em bình tĩnh, làm sao bình tĩnh được?” Ngay từ đầu chính là cơ hội tốt để hai người bọn họ ở bên nhau, kết quả thì sao, không phải vẫn là Hoắc Minh Dương lại cùng với Tô Thanh Anh đến bên nhau sao.



Mỗi lần hai người họ ở bên nhau thì cô lại giống như một người ngoài, ai nói gì đi nữa cũng không thể hiểu được tâm tư của cô, ai cũng không thay đổi được, chủ yếu là bản thân cô không chấp nhận được sự tồn tại của Tô Thanh Anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK