Mục lục
Tình mỏng tựa sương đau thương tựa khói
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 136




Bạch Lục Tinh đưa tay đỡ lấy Kiều Uyển Vũ để cô từ từ bước xuống: “Từ từ thôi cẩn thận một chút”.



Lúc Kiều Uyển Vũ đã đáp đất an toàn thì Tề Lăng Hạo mới leo xuống, anh cũng thở phào nhẹ nhõm khi cả hai đã vượt qua đại nạn.



Bạch Lục Kỳ, Tề Cẩm Giang nhìn thấy Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ đều bình an trở về thì vui mừng khôn xiết.



Bạch Lục Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm nếu như Kiều Uyển Vũ mà xảy ra mệnh hệ nào thì chắc cả đời này cô sẽ ân hận ray rứt không thôi.



Tề Kỳ Nam vui mừng ra mặt: “Anh Hạo, chị dâu hai người trở về là quá tốt rồi”.



Tề Lăng Hạo vỗ vai Tề Kỳ Nam một cái: “Anh và chị dâu em đương nhiên là phải trở về rồi…đại nạn không chết chứng tỏ là có quý nhân phù trợ đó nha”.



Bạch Lục Tinh liền hừ một tiếng: “Qúy nhân nào phù trợ em vậy hả Lăng Hạo?”.



Tề Lăng Hạo liền đáp: “Qúy nhân của em chính là anh Lục Tinh đó chứ ai”.



Bạch Lục Tinh khẽ cười để lộ nét mặt thanh tú điển trai: “Vậy thì còn được”.



Máy bay quân dụng di chuyển về quân doanh trước, Bạch Lục Tinh cho thu quân cùng với mọi người di chuyển xuống núi.



Đến trưa mọi người nghỉ chân tại triền núi, ở chỗ này đi xuống chân núi chỉ còn khoảng 15 phút là tới nơi.



Ở Du Sơn phong cảnh chỗ nào cũng rất hữu tình nên Tề Lăng Hạo tranh thủ nhờ Tề Kỳ Nam chụp giúp anh và Kiều Uyển Vũ mấy bức hình làm kỷ niệm.



Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ lười biếng: “Nhìn cả hai thê thảm như vầy mà anh vẫn còn có tâm trạng chụp ảnh hay sao hả?”.



Tề Lăng Hạo liền khẽ cười lên tiếng đáp: “Như vậy để sau này xem lại chúng ta sẽ nhớ rằng chúng ta đã từng vượt qua một kiếp nạn ở Du Sơn đó”.



Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ đang tạo dáng bên vách núi chỗ này có hàng rào gỗ nhìn an toàn hơn là chỗ vách đá trên đỉnh núi thì đột nhiên Doãn Ngạn Nhi từ đằng xa chạy thắng tới chỗ của Kiều Uyển Vũ lớn tiếng la mắng: “Cô đúng là cái đồ sao chổi mà vì cô nên Tề tổng mới xảy ra chuyện có thể nguy hiểm tính mạng như thế này đó”.



Tề Lăng Hạo liền cau mày tỏ thái độ không vui quay sang nhìn Doãn Ngạn Nhi bằng ánh mắt sắc lạnh: “Cô đang nói linh tinh cái gì vậy hả?”.



Tề Kỳ Nam cũng bước qua hất mặt lên tiếng nói với Doãn Ngạn Nhi: “E hèm... ai là sao chổi khiến người khác rơi vào nguy hiểm thì cần xem xét lại cho kỹ nha, tính chơi chiêu vừa đánh trống vừa la làng à”.



Tề Lăng Hạo quay sang Tề Kỳ Nam rồi lên tiếng hỏi: “Em đang nói gì vây hả?”. Xin hãy đọc truyện tại [ trumtruyen . CO M ]



Tề Kỳ Nam sỉ thẳng ngón tay trỏ vào mặt của Doãn Ngạn Nhi rồi lên tiếng đáp: “Chính là cô ta bày trò bỏ đi khiến cho mọi người đi tìm rồi anh và chị dâu gặp nguy hiểm đó”.



Tề Lăng Hạo liền quay sang nhìn Doãn Ngạn Nhi bằng ánh mắt sắc lạnh: “Thật không ngờ là Doãn tiểu thư lại dám bày ra cái trò thất nhơn thất đức như thế này”.



Doãn Ngạn Nhi liền bày ra vẻ mặt vô tội lên tiếng giải thích: “Tề tổng à anh đừng hiểu lầm mà, thật ra toàn bộ chuyện này đều do cô trợ lý không hiểu chuyện của tôi mà hết tôi thật sự không biết những chuyện mà cô ta đã làm đâu”.



Khi Tề Lăng Hạo và Tề Kỳ Nam tập trung nói chuyện với Doãn Ngạn Nhi thì cô trợ lý của cô ta từ đằng xa nhẹ nhàng đi tới, nhân lúc không ai để ý cô ta lao thẳng tới chỗ của Kiều Uyển Vũ đẩy mạnh cô một cái khiến cho cô ngã ra ngoài vách núi, hàng rào gỗ đã lâu năm cũng bị mục nên không chịu nổi sức nặng cộng thêm lực đẩy như thế nên gãy răn rắc.



Kiều Uyển Vũ hoang mang tột độ hét lên: “Á…”.



Sự việc xảy ra quá đột ngột làm cho tất cả mọi người không kịp trở tay, Kiều Uyển Vũ lại thêm một lần nữa rơi xuống vách núi nhưng lần này tay của cô còn bám lại được vào chiếc cọc hàng rào gỗ.



Mắt của Kiều Uyển Vũ nhìn xuống bên dưới thấy toàn là đá với đá thôi nếu lần này cô thật sự rơi xuống đó thì chắc chắn là chỉ có cái chết đang chờ đợi cô mà thôi, thù nhà còn chưa báo nên Kiều Uyển Vũ sống chết dùng hết sức bám chặt vào chiếc cọc gỗ đến nỗi tay đã rỉ máu do thân chiếc cọc sần sùi.



Tề Lăng Hạo và Tề Kỳ Nam vội chạy qua nắm lấy tay của Kiều Uyển Vũ không để cô rơi xuống.



Vẻ mặt của Tề Lăng Hạo lo lắng đến tột độ: “Uyển Vũ nắm chặt lấy tay anh đừng có buông ra”.



“Chị dâu cố gắng lên đừng có buông tay”.



Bạch Lục Tinh và cấp dưới của anh cũng qua giúp một tay để kéo Kiều Uyển Vũ, lúc Kiều Uyển Vũ đặt chân lên mặt đất an toàn thì đá lỡ và người rơi xuống lại là Tề Lăng Hạo.



Kiều Uyển Vũ vội vàng nắm lấy cánh tay của Tề Lăng Hạo kéo lại nhưng cả người anh đã treo lơ lưng ra khỏi vách núi rồi.



“Làm ơn cứu anh ấy với” Kiều Uyển Vũ gần như là hét lên.



Doãn Ngạn Nhi nhìn thấy Tề Lăng Hạo rơi xuống thì đứng chết trân tại chỗ sau đó cô ta quay sang tát vào mặt cô trợ lý một cái rồi quát lên: “Cô đang làm cái trò gì vậy hả? Dám khiến Tề tổng rơi vào nguy hiểm cô không muốn sống tiếp hay sao?”.



Cô trợ lý đứng đó câm lặng không biết nên nói gì, ngay từ đầu Doãn Ngạn Nhi đã biết khu vực này thường xuyên bị xảy ra đá lỡ cho nên cô ta đã lên một kế hoạch thâm độc khác đó là sai khiến cô trợ lý tìm cách đẩy Kiều Uyển Vũ rơi xuống vách núi thêm lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK