Thuốc càng ngấm sâu càng phát huy tác dụng khiến cho người của Tề Lăng Hạo nóng lên như cái lò lửa đang cháy vậy, cảm giác bứt rứt khó chịu lan tỏa khắp toàn thân lại có thêm Tôn Hoàng Uyển Vân không ngừng kích thích cơ thể anh khiến cho anh cố gắng cầm cự trong đau khổ vật vã.
“Lăng Hạo à, đừng cố nhịn nữa hãy đến chiếm lấy thân thể này của em nhanh đi”.
Mồ hôi trên người của Tề Lăng Hạo nhỏ xuống từng giọt khiến cơ thể anh ướt át như vừa mới tắm xong, môi anh khô rát anh không chịu nổi nữa nên mở mắt ra, ánh mắt thấn thần nhìn chằm chằm Tôn Hoàng Uyển Vân không có tiêu cự.
Tôn Hoàng Uyển Vân nhìn thấy biểu cảm của Tề Lăng Hạo biết anh không thể chịu đựng được nữa rồi nên lấy làm vui mừng: “Hạo à hãy để em làm anh cảm thấy thoải mái hơn có được không?”.
Kiều Uyển Vũ quay trở về thì nhìn thấy một đôi giày cao gót màu hồng ánh kim nằm ngay cửa ra vào nên nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu bởi vì cô không hề sở hữu đôi giày nào như thế hết, cô đoán trong nhà có khách nên đẩy cửa đi vào.
Vừa lúc đó Hàn Côn Nhị cũng vừa đi vào anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ơ Uyển Vũ cô lại ra ngoài à?”.
“Tôi mới trở từ chỗ ba mẹ tôi trở về mà”.
Hàn Côn Nhị cau mày: “Ủa vừa nãy cô vừa ra khỏi nhà có năm phút đã quay lại rồi mà”.
Kiều Uyển Vũ có linh cảm không lành liền vội đẩy cửa đi vào nhà, phòng khách vắng tanh không có lấy bóng người, vừa lúc đó trên lầu truyền đến âm thanh của thứ gì đó rơi xuống.
Tề Lăng Hạo dùng hết sức lực đẩy Tôn Hoàng Uyển Vân ra chạy qua chiếc bàn chỗ kệ sách đưa tay huơ đổ cái lư đốt trầm hương bằng đồng chạm khắc hình hoa sen trong phòng rồi cầm chiếc lư nhỏ đó, tay anh bị bỏng ngay lập tức cảm giác đau đớn truyền đến phân tán sự chú ý của bản thân anh đối với sự có mặt của Tôn Hoàng Uyển Vân.
Kiều Uyển Vũ và Hàn Côn Nhị chạy lên phòng ngủ của cô và Tề Lăng Hạo nhưng cửa đã bị khóa trái từ bên trong.
Tiếng nói của Tôn Hoàng Uyển Vân vang lên: “Anh Hạo, anh thà làm bản thân bị thương cũng nhất quyết không xảy ra quan hệ cùng với em hay sao chứ?”.
Kiều Uyển Vũ đứng bên ngoài gào lên: “Tôn Hoàng Uyển Vân cô mau mở cửa ra nếu cô dám làm hại Lăng Hạo thì tôi nhất định không tha cho cô đâu”.
Tôn Hoàng Uyển Vân biết Kiều Uyển Vũ đã trở về rồi nên vô cùng hoảng cô ta vật ngã Tề Lăng Hạo nằm ra đất rồi hôn hít cơ thể anh: “Chúng ta phải nhanh lên anh phải là của em”.
Kiều Uyển Vũ đứng bên ngoài đập cửa mà bên trong không hề có ý định hợp tác nên Hàn Côn Nhị quyết định phá cửa phòng luôn.
“Rầm”.
Tôn Hoàng Uyển Vân đang nằm áp trụ trên người của Tề Lăng Hạo khi nghe tiếng rầm liền giật mình quay đầu nhìn lại, cô ta biết kế hoạch của mình đã thất bại rồi.
Kiều Uyển Vũ với nét mặt tức giận bước đến kéo Tôn Hoàng Uyển Vân tránh xa khỏi Tề Lăng Hạo rồi đẩy cô ra một cái làm cô ta lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
Tôn Hoàng Uyển Vân nhìn thấy Kiều Uyển Vũ phá hỏng kế hoạch sắp thành công của mình liền nổi giận lôi đình lên gân xanh nổi đầy trên trán, nghiến răng nghiến lợi: “Con khốn này tại sao mày lại dám làm như vậy với tao chứ, hôm nay tao phải dạy dỗ lại mày mới được”.
Tôn Hoàng Uyển Vân vừa xấn tới vung tay lên tính đánh Kiều Uyển Vũ thì đã bị Kiều Uyển Vũ cho thẳng một cái tát tay thật đau vào mặt, làm cho cô ta choáng váng ngã ngồi trên mặt đất.
Kiều Uyển Vũ cũng không biết cô dùng lực mạnh đến cỡ nào mà in cả năm dấu tay trên má trái của Tôn Hoàng Uyển Vân, mặt cô ta liền đỏ lên như quả gấc, Kiều Uyển Vũ cũng cảm nhận được rất rõ là phản lực truyền lại cũng rất lớn bởi lúc đánh xong tay cô cũng truyền tới cảm giác đau rát, lòng bàn tay cũng bắt đầu đỏ lên.
Đôi mắt của Kiều Uyển Vũ hằn lên tia máu, cô cũng tức giận đến nỗi khói muốn bốc lên trên đỉnh đầu: “Cô là người vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp đó”.
Tôn Hoàng Uyển Vân trợn mắt lên thật to vì bất ngờ, từ bé đến lớn chưa có một ai dám động vào cô dù chỉ là một sợi tóc vậy mà hôm nay Kiều Uyển Vũ lại dám thẳng tay đánh vào mặt cô như thế đúng là ăn phải gan hùm rồi.
Tôn Hoàng Uyển Vân lại đứng dậy lao tới muốn đánh trả, Kiều Uyển Vũ nắm một tay của Tôn Hoàng Uyển Vân giữ lại, cứ cô ta ngẩng mặt thì sẽ tát vào mặt cô ta.
“Mày…”.
“Bốp…”.
Tôn Hoàng Uyển Vân lại đưa mặt ra: “Sao…mày dám…”.
“Bốp…”.
“Chiếu theo gia huy…người cùng huyết thống tương tàn nhau sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc mãi mãi…”.
“Bốp…”.
“Kiều Uyển Vũ…mày có nghe không hả?”.
“Bốp…”.
Kiều Uyển Vũ đẩy Tôn Hoàng Uyển Vân qua một bên rồi lên tiếng đáp trả: “Là kẻ nào gây chuyện tương tàn huyết thống trước thì cần phải xem lại, hơn nữa xưa nay tôi chưa từng là người trong danh gia vọng tộc cao quý của mấy người cơ mà…tôi nói cho cô biết tôi không cần cái gia tộc đó đâu càng không có định tranh giành bất cứ thứ gì với cô hết, cô dừng tay được rồi đó”.
Mặt của Tôn Hoàng Uyển Vân đỏ hết lên, sưng vù lên ngay sau đó không lâu, lần đầu tiên cô ta thua đến thảm hại như vậy.
Ánh mắt Tôn Hoàng Uyển Vân trở nên sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Kiều Uyển Vũ như là giữa hai người có huyết hải thâm thù đại hận: “Kiều Uyển Vũ tại sao mày lại xuất hiện rồi làm xáo trộn cuộc sống của tao như thế hả, tao ghét mày”."