Kiều Uyển Vũ tựa đầu vào lồng ngực của Tề Lăng Hạo rồi thổn thức kể lại đầu đuôi cho anh nghe, tuy là tiếp xúc thời gian ngắn nhưng cô rất là yêu quý mọi người ở Thiên Trạch Hoa Viên chỉ tiếc là họ lại không trân trọng cô.
“Em giá mà em chưa từng đến đây không biết gì về sự tồn tại của họ thì em đã không cảm thấy đau như thế này rồi”.
Tề Lăng Hạo đưa tay lau đi nước mắt trên mặt của Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng an ủi cô: “Không sao hết không có họ thì em vẫn còn có anh, không thích nước F nữa thì chúng ta trở về Vịnh Xuyên nói thật lòng là ngay từ đầu anh đã cảm thấy thái độ của Tôn Hoàng Uyển Vân đối với em rất là giả tạo nhưng anh không nói ra hy vọng rằng cảm nhận của mình là sai nhưng tất cả lại nằm trong dự đoán của anh”.
Kiều Uyển Vũ nhíu mày: “Có lẽ chị ấy chỉ là hiểu lầm sợ em tranh giành quyền thừa kế nên mới làm vậy thôi”.
Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu: “Anh lại không nghĩ vậy thôi chúng ta về đi”.
Tôn Hoàng Uyển Vân đuổi theo tính chọc tức Kiều Uyển Vũ vì bị Tôn Hoàng Phủ từ chối nhận lại gia đình nhưng lại nhìn thấy Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ thân thiết gần gũi nên vô cùng tức giận.
Lúc Tề Lăng Hạo lau nước mắt trên mặt của Kiều Uyển Vũ thì Tô Hoàng Uyển Vân thấy nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt trái hình như biến mất, cô dụi mắt mấy lần vì nghĩ bản thân mình nhìn lầm.
Mục đích thứ nhất của Tôn Hoàng Uyển Vân đã thành công, ông nội cô là người vô cùng cố chấp nếu đã có cái nhìn không thiện cảm về ai đó rồi thì chắc chắn không bao giờ đổi ý việc cô cần làm bây giờ chính là tranh thủ tình cảm của Tề Lăng Hạo mà thôi.
Tiên Hiệp Hay
Tôn Hoàng Uyển Vân mượn cớ bàn về hợp đồng giữa tập đoàn Hoàng Kim và tập đoàn The High mà hẹn Tề Lăng Hạo ra ngoài gặp mặt riêng tại một khách mà cô đang quản lý.
Hôm nay Tôn Hoàng Uyển Vân mặc một bộ váy màu đỏ xẻ tà cao để lộ đôi chân ngọc ngà trắng trẽo, cô áo cắt xẻ sâu khéo léo khoe bộ ngực đẫy đà của mình, lưng áo thì hở để lộ tấm lưng trần ra ngoài.
Tề Lăng Hạo vừa bước vào phòng hẹn thì nhìn thấy Tôn Hoàng Uyển Vân nửa ngằm nửa ngồi ngã ngớn trên sofa trên tay cô ta cầm một ly rượu vang đỏ, hình ảnh sexy quyến rũ này hoàn toàn khác với hình tượng nữ tổng dài thành đạt, cao ngạo lạnh lùng thường ngày của Tôn Hoàng Uyển Vân.
“Tôn Hoàng tiểu thư không biết là cô có nhầm lịch hẹn hay không?”.
Tôn Hoàng Uyển Vân chống tay ngồi dậy nhìn Tề Lăng Hạo bằng ánh mắt chứa đầy sự mê hoặc: “Với ai em có thể nhầm nhưng với anh thì tuyệt đối không”.
“Tôn Hoàng tiểu thư hẹn tôi đến bàn chuyện hợp đồng mà lại ăn mặc như thế này là có ý gì chứ?”.
Tôn Hoàng Uyển Vân nhếch môi cười lạnh cô ta đổ ly rượu vang từ trên cổ mình chảy xuống qua rãnh ngực nhìn rất là kích thích thị giác rồi đưa đôi mắt phong tình không đứng đắn nhìn Tề Lăng Hạo lên tiếng: “Mời Tề tổng thường thức rượu vang”.
Tề Lăng Hạo cau mày tỏ vẻ khó chịu trước hành động quyến rũ người khác một cách trắng trợn như thế nên xoay người rời đi: “Thật ngại quá nếu không phải vì công việc thì tôi và Tôn Hoàng tiểu thư không có gì để nói hết, tôi chỉ thích thưởng thức rượu bằng cách đó với người con gái mà tôi yêu thôi chưa từng nghĩ tìm cảm giác mới mẻ với người phụ nữ khác, xin phép đi trước”.
Tôn Hoàng Uyển Vân vội đứng dậy bước qua chỗ Tề Lăng Hạo dùng thân chắn ngay cửa ra vào, cô đưa tay lên kéo cà vạt của anh lại gần mình rồi lên tiếng hỏi: “Lăng Hạo tại sao lúc nào anh cũng gọi em là Tôn Hoàng tiểu thư hết vậy, em không thích giữa chúng ta xa lạ đến vậy đâu anh hãy gọi em là Uyển Vân đi mà”.
Tề Lăng Hạo vội đẩy Tôn Hoàng Uyển Vân ra: “Tôn Hoàng tiểu thư mong cô tự trọng, nếu như ông cô mà biết cô dám ăn mặc sai quy cách và có những hành động như thế này thì sẽ ra sao ha?”.
Tôn Hoàng Uyển Vân tự tin đáp lại: “Ông nội thương em nhất nên sẽ không trách mắng em đâu Lăng Hạo à anh là người đàn ông đầu tiên khiến cho trái tim em rung động chỉ cần anh đáp lại tình cảm của em thì cả tập đoàn The High này sẽ trở thành của hai chúng ta”.
Tề Lăng Hạo nhất quyết cự tuyệt lên tiếng đáp lại: “Xin lỗi Tôn Hoàng tiểu thư tôi vốn không có hứng thú việc chiếm dụng tài sản của người khác hơn nữa trong lòng của tôi đã có người khác rồi dù cô và cô ấy có giống nhau đến thế nào đi nữa thì tôi vẫn chỉ chọn cô ấy mà thôi”.
Tôn Hoàng Uyển Vân suy nghĩ câu nói của Tề Lăng Hạo rồi híp mắt thốt lên: “Đừng có nói là anh yêu thích con nhỏ Uyển Vũ kia đó nha”.
Tề Lăng Hạo liền gật đầu thừa nhận: “Phải người mà tôi yêu chính là Uyển Vũ”.
Tôn Hoàng Uyển Vân gần như không chấp nhận được sự thật này liền gào lên: “Anh điên rồi Tề Lăng Hạo nó chẳng qua chỉ là một thư ký quèn là một kẻ bị bỏ rơi mà thôi em có gì thua nó đâu chứ”.
“Về mặt nhân cách Uyển Vũ hơn cô rất nhiều, còn cô có bao giờ soi gương chưa trông cô chẳng khác gì loài quỷ dữ tàn sát cả máu thịt thân thương của mình”.
Tề Lăng Hạo mở cửa phòng ra bỏ đi một mạch không thèm quay đầu nhìn lại lấy một lần, Tôn Hoàng Uyển Vân đứng chết trân tại chỗ hồi lâu rồi nổi điên lên đập phá đồ đạc trong phòng vỡ nát thành từng mảnh."