Kiều Uyển Vũ âm thầm ở bên cạnh Tề Lăng Hạo đưa cho anh mọi thứ anh cần mà không tạo cảm giác là có người đang giúp anh.
Đôi lúc Tề Lăng Hạo cũng cảm thấy mọi chuyện quá hợp lý nên thường hỏi “Có ai ở đó không?” nhưng Kiều Uyển Vũ vẫn im lặng không lên tiếng đáp, cô biết anh vẫn đang rất mặc cảm vì mắt của mình không nhìn thấy nên tạm thời không thể chấp nhận chuyện cô nhìn thấy anh như thế.
Kiều Uyển Vũ muốn chờ thêm một thời gian nữa nếu mắt của Tề Lăng Hạo có tiến triển tốt mới nói cho anh nghe tất cả lúc đó có lẽ anh sẽ dễ chấp nhận sự có mặt của cô hơn bây giờ.
Hàn Côn Nhị nhân lúc Kiều Uyển Vũ ra khỏi Hoàng Kim Uyển Cảnh liền đến rủ Tề Lăng Hạo uống vài ly rượu.
Tề Lăng Hạo cau mày lên tiếng hỏi: “Hôm nay tại sao lại có nhã hứng rủ tôi uống rượu vậy, mấy lần trước cậu còn cản tôi không được uống rượu ảnh hưởng sức khỏe mà”.
Hàn Côn Nhị giả lả đáp lại: “Tôi buồn quá đi, gần đến ngày giỗ của Namiko rồi thấm thoát cũng đã 12 năm trôi qua nếu trước đây tôi nghe lời cô ấy khuyên không làm giang hồ thì có lẽ bây giờ chúng tôi hạnh phúc bên nhau rồi”.
Tề Lăng Hạo cũng có biết qua chuyện cô gái tên Namiko người yêu của Hàn Côn Nhị bị bọn hắc bang đến báo thù anh mà chết, vào khoảng thời gian đó Hàn Côn Nhị gần như phát điên lên trong đầu chỉ toàn báo thù. Nhưng sau khi đã giết chết những kẻ đã hại Namiko thì anh ta lại chẳng còn mục đích sống cứ lang thang như thằng ăn mày trên đường phố Kyoto thì gặp Tề Lăng Hạo rồi đi theo anh rời khỏi Nhật Bản luôn.
“Chuyện cũng qua lâu lắm rồi cậu cũng bảo sẽ quên đi tiếp tục sống vui vẻ mà sao tự nhiên hôm nay nhắc lại vậy hả?”.
Hàn Côn Nhị tỏ vẻ đau thương: “Tôi đang dự định kết hôn rồi tự nhiên nhớ đến cô ấy mà thôi, người con gái đó cả đời chịu khổ vì tôi đến cuối cùng lại chẳng thể mặc váy cưới bước vào lễ đường cùng tôi thật là tội nghiệp làm sao…nếu thời gian quay ngược trở lại ngày hôm đó tôi đã không để cô ấy lại một mình rồi cùng lắm thì chết chung thôi có gì mà đáng sợ đâu”.
Tề Lăng Hạo cũng rủ mắt: “À Uyển Vũ đã trở về Pháp an toàn chưa vậy, sao lần này bảo cậu đến Hallstatt bảo vệ cô ấy xong rồi cậu trở về không báo cáo lại gì hết vậy hả?”.
Hàn Côn Nhị liền đáp: “Đương nhiên là tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi tại Kỳ Nam sai tôi làm hơi nhiều việc nên quên báo lại với cậu thôi”.
Tề Lăng Hạo an tâm: “Ừ vậy thì tốt rồi”.
Hàn Côn Nhị nhìn Tề Lăng Hạo đắn đo hồi lâu rồi lên tiếng hỏi: “Này Lăng Hạo tôi nói là nếu thôi nha, nếu Uyển Vũ mang thai con của cậu thì bây giờ cậu có chấp nhận cô ấy quay về bên cạnh không hả?”.
Tề Lăng Hạo căng thẳng ra mặt: “Không thể nào có chuyện đó được hết”.
Vẻ mặt của Tề Lăng Hạo đâm chiêu nhớ lại lần đó anh cưỡng ép Kiều Uyển Vũ cùng lên giường với mình nhưng anh nhớ rõ ràng là ngày hôm đó anh ra bên ngoài cơ mà.
Hàn Côn Nhị lén lút bỏ một ít thuốc bột màu trắng vào ly rượu của Tề Lăng Hạo rồi cầm lên đưa cho anh: “Nè tôi nói giả thuyết thôi mà làm gì có chuyện đó nếu có thật thì tôi đã báo lại với cậu rồi ha ha”.
Tề Lăng Hạo tỏ vẻ bực dọc: “Sao này đừng nói mấy chuyện ngớ ngẩn đó nữa được không hả?”.
Trong lúc tức giận Hàn Côn Nhị, Tề Lăng Hạo đã nốc một cái cạn sạch ly rượu để tự trấn an bản thân mình còn Hàn Côn Nhị thì mỉm cười ranh mãnh thầm nghĩ trong đầu “Để xem đến lúc cậu cưỡng ép con nhà người ta lần nữa thì có chịu trách nhiệm hay không đây”.
Sau khi uống mấy ly rượu xong thì Hàn Côn Nhị mượn cớ công việc đi về trước, anh vừa đi vừa huýt sáo rất là vui vẻ khóe miệng nhếch lên đầy tinh nghịch thầm lẩm bẩm một mình: “Đã mấy tháng qua rồi mà hai người vẫn chưa có tiến triển gì hết cậu cứ thụ động tự ti cô nàng kia thì cam chịu không chủ động vậy thì hôm nay để ông đây làm người xấu một lần kéo hai người lại gần nhau đi he he”.
Quản gia Đinh thấy vẻ mặt của Hàn Côn Nhị vừa đi vừa huýt sáo vui vẻ liền bước qua hỏi: “Hàn thiếu gia có chuyện gì mà vui vậy hả?”.
Hàn Côn Nhị nghĩ nghĩ gì đó trong đầu rồi căn dặn quản gia Đinh: “Này nhé tối này ông căn dặn gia nhân trong nhà dù có nghe bất kỳ tiếng động gì bên phòng ngủ của Lăng Hạo và Uyển Vũ cũng đừng đến gần đó nha”.
Quản gia Đinh tỏ vẻ lo lắng: “Tại sao lại như vậy ạ, ngộ ngỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”.
Hàn Côn Nhị quả quyết: “Ông cứ nghe lời tôi là được rồi ông có muốn thiếu gia và thiếu phu nhân nhà ông quay trở lại cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như trước kia không hả?”.
“Đương nhiên là có tôi rất mong ngày đó mau đến”.