Triệu Tích cố nở một nụ cười gượng gạo trên môi: “Không có gì hết, tạm biệt cô”.
Mộ Dung Ngọc vừa quay người đi đã nở một cười nham hiểm trên môi thầm nghĩ “Xem ra lần này ông trời cũng giúp mình rồi, để xem Triệu Tích đó lấy tư cách gì tiếp tục ở lại nhà của Kỳ Nam đây”.
Triệu Tích quay vào nhà ngồi thẫn người ra, tự nhiên trong lòng lại cảm thấy vô cùng lo sợ cô chưa bao giờ sợ sẽ mất đi Tề Kỳ Nam như lúc này hết.
Tề Kỳ Nam sau khi ăn dầm nằm dề bên Hoàng Kim Uyển Cảnh thì đến trưa cũng đi về nhà bởi vì anh biết Triệu Tích vốn không biết nấu ăn bản thân cô ấy cũng rất là lười ăn nếu không có đồ ăn cô ấy sẽ đi ngủ chứ chẳng động tay động chân xuống bếp.
Tề Kỳ Nam bước chân vào nhà thì nhíu mày kinh ngạc khi nghe thấy mùi thức ăn từ bếp bay ra nên đi thật nhanh vào trong, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô nàng Triệu Tích mặc tạp dề đứng bếp nấu cơm nên không dám tin vào mắt của mình nữa.
“Triệu Tích à, em đang làm cái gì vậy hả?”.
Triệu Tích quay người lại mỉm cười đáp lên tiếng đáp: “Lần này em ra nước ngoài có học được một số món ăn nên thử trổ tài nấu cho anh ăn thử đó”.
Tề Kỳ Nam nhìn qua thấy tay của Triệu Tích bị thương phải dán băng cá nhân liền nhíu mày tỏ vẻ đau lòng, anh bước qua nắm lấy bàn tay của cô lên: “Ngốc quá em tự làm mình bị thương rồi nè, để đó anh làm cho”.
Triệu Tích bất ngờ vòng tay ôm lấy eo của Tề Kỳ Nam rồi tựa đầu vào lồng ngực của anh: “Em nghĩ kỹ rồi sau này mỗi ngày em sẽ đều dành thời gian để nấu cơm cho anh ăn, em không muốn mất anh lần nữa đâu Kỳ Nam à”.
Tề Kỳ Nam bị thụ sủng nhược kinh nên nhất thời im lặng hồi lâu sau đó mới đưa tay lên vuốt tóc của Triệu Tích dỗ dành cô: “Anh xin lỗi sáng nay anh đã nói mấy lời không hay với em nhưng mà em đừng để tâm nữa được không, tất cả đều là lỗi của anh không thể trách em được”.
Triệu Tích rủ mắt: “Cũng là lỗi của em cứ suốt ngày quan tâm đến sự nghiệp mà không quan tâm đến cảm nhận của anh, em xin lỗi”.
Tề Kỳ Nam khẽ cười vui vẻ: “Thôi được rồi chúng ta huề nhé để anh phụ em nấu cơm”.
Triệu Tịch gật đầu: “Được”.
Lúc ăn cơm cùng nhau Triệu Tích lên tiếng nói với Tề Kỳ Nam: “Nếu bây giờ em nói em muốn kết hôn với anh thì sao hả Kỳ Nam lời cầu hôn trước đó của anh có còn hiệu lực không hả?”.
Tề Kỳ Nam liền vui mừng gật đầu: “Đương nhiên là còn hiệu lực rồi chỉ cần là em đồng ý chúng ta cưới ngay cũng được”.
Triệu Tích tỏ vẻ áy náy rồi lên tiếng hỏi: “Nhưng liệu ba mẹ anh có chấp nhận em không và còn cả cô gái đến đây nói mình là vợ sắp cưới của anh đó thì sao hả?”.
Tề Kỳ Nam nhíu mày: “Ý em là Mộ Dung Ngọc đã đến đây sao?”.
Triệu Tích gật đầu: “Phải cô ấy đến tìm anh”.
“Cô ta đã nói những gì với em vậy hả?”.
Triệu Tích rủ mắt đáp: “Cô ấy nói là [ba mẹ của anh ấy chọn em làm con dâu rồi lần đầu tiên gặp mặt em anh ấy còn bảo em xấu xí không thích em nhưng qua một tháng tìm hiểu thì anh ấy bảo muốn tiến tới hôn nhân với em luôn đó chị…có lẽ tình yêu của em và anh ấy là tình yêu sét đánh cũng có thể nói là thiên duyên tiền định đó chị à], nếu anh thật sự yêu cô ấy thì em sẽ buông tay”.
Tề Kỳ Nam liền nổi nóng lên: “Thật không ngờ cô ta lại dám nói như thế với em, ngay từ đầu anh đã nói rất rõ ràng là không muốn cưới cô ta rồi chẳng qua vì nể mặt ba mẹ nên anh vẫn xem cô ta như một người bạn…ai mà ngờ cô ta chưa bỏ cuộc mà ngày ngày mơ tưởng vị trí của mình trong lòng anh như thế thật không thể chấp nhận được mà”.
“Vậy là cô ta nói dối sao? Nhưng mà nói dối như vậy nhằm vào mục đích gì chứ?”. Truyện Dị Giới
Tề Kỳ Nam liền giải thích: “Cô ta làm vậy để gây hiểu lầm giữa em và anh chứ còn vì cái gì nữa, chiều nay chúng ta đến Tề Trạch Viên gặp ba mẹ anh mới được, nhất định phải nói cho ra lẽ chuyện này”.
Triệu Tích gật đầu: “Được em nghe theo anh, nếu cô ta đã cố tình gây hiểu lầm chia rẽ chúng ta thì em sẽ không nhân nhượng đâu”.
Tề Kỳ Nam nắm lấy tay của Triệu Tích: “Kẻ nào dám làm tổn thương em thì chính là kẻ thù của anh đó”.
Buổi chiều hôm đó, Hạ Lan Nhi thấy Tề Kỳ Nam trở về Tề Trạch Viên thì vô cùng vui mừng: “Cuối cùng thì cũng chịu đến thăm ba mẹ rồi đó à?”.
Tề Kỳ Nam gật đầu: “Hôm nay con đến để nói rõ một số việc”.
Hạ Lan Nhi nhìn ra phía sau Tề Kỳ Nam thì thấy một cô gái xinh đẹp mặc một bộ váy màu xanh nước biển trong rất có khí chất nên tò mò hỏi: “Kỳ Nam à, cô gái kia là ai vậy hả?”.
“Vào nhà đi rồi nói tiếp nha mẹ”.
Lúc có đủ người là Tề Bách Hưng, Hạ Lan Nhi, Mộ Dung Ngọc rồi thì Tề Kỳ Nam mới lên tiếng trước: “Lần trước ba gọi điện về bảo con đưa bạn gái về ra mắt gia đình nhưng mà lúc đó con và bạn gái của con đều bận công việc nên không thể đến London được…lần này ba mẹ về Vịnh Xuyên vừa hay bọn con cũng có thời gian rãnh nên con đưa cô gái ấy về gặp ba mẹ”.
Tề Kỳ Nam nắm lấy bàn tay của Triệu Tích một cách nâng niu, ánh mắt anh nhìn cô tràn ngập tình cảm rồi nói với Tề Bách Hưng và Hạ Lan Nhi: “Con xin chính thức giới thiệu với ba mẹ đây là bạn gái của con tên cô ấy là Triệu Tích”.
Tề Bách Hưng kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.
Hạ Lan Nhi cau mày tỏ vẻ ái ngại: “Kỳ Nam à, con nói cô gái này là bạn gái của con vậy còn Dung Ngọc thì sao hả?”.
“Mẹ à, con và cô ta vốn không có gì hết người con yêu là Triệu Tích người con muốn cưới cũng là Triệu Tích, cả đời này nếu không cưới được Triệu Tích thì con không kết hôn nữa”.
Mộ Dung Ngọc đứng một bên với vẻ mặt vô cùng tức giận ấm ức, cô ta nghĩ kế hoạch lần này đã hoàn mỹ lắm rồi ai ngờ lại không như mong muốn.
Tề Bách Hưng tỏ vẻ khó xử: “Nhưng mà Dung Ngọc nói thời gian một tháng qua tình cảm của hai đứa tốt lắm mà, con còn cầu hôn nó nữa đột nhiên bây giờ con đổi ý chọn cô gái này thì Dung Ngọc phải làm sao đây hả?”.
Mộ Dung Ngọc giả vờ hiểu chuyện lên tiếng nói với Tề Bách Hưng: “Bác trai à, chị Triệu Tích đẹp người đẹp nết như vậy ai mà không yêu thích cho được chứ chị ấy là minh tinh nổi tiếng ở Vịnh Xuyên mà chắc là không chỉ anh Kỳ Nam mà còn rất nhiều người khác yêu thích”.
Hạ Lan Nhi nghe như vậy liền có ý phản đối: “Kỳ Nam à, mẹ không khinh miệt bất kỳ ngành nào hết nhưng mà con cưới một minh tinh thì sau này chắc chắn sẽ không hạnh phúc đâu, cô ấy diễn xuất với rất nhiều người lỡ đâu rơi vào hoàn cảnh phim giả tình thật thì người khổ chính là con đó, với cả showbiz lắm thị phi như vậy sao biết được người ta vẫn giữ mình vì con chứ”.