Mục lục
Tình mỏng tựa sương đau thương tựa khói
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 319




"Nước mắt rơi lả chả trên gương mặt kiêu hãnh của Tôn Hoàng Uyển Vân, cô nấc lên từng tiếng: “Hu hu hu…chuyện này ba mẹ không thể giúp con giải quyết được đâu…con cảm thấy rất mệt mỏi con muốn biến mất khỏi thế giới này”.



Cả Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh đều cảm thấy lo sợ trước sự suy sụp và ý nghĩ dại dột tức thời của Tôn Hoàng Uyển Vân lúc này.



Tôn Hoàng Thuyết biết lúc này yếu mềm thì cũng không giải quyết được vấn đề liền nghiêm giọng lên tiếng: “Tôn Hoàng Uyển Vân con bình tĩnh lại cho ba, bỏ mảnh kính trong tay xuống ngay, người thừa kế gia tộc mà lại yếu đuối nhu nhược như vậy thì sau này gia tộc ta phải làm sao đây hả?”.



Tôn Hoàng Uyển Vân rủ mắt: “Ba…con xin lỗi…con quả thật cảm thấy rất mệt mỏi không muốn làm người thừa kế gia tộc gì đó nữa…con muốn được nghỉ ngơi rồi”.



Diệp Phi Anh nước mặt lưng tròng: “Uyển Vân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà con lại nghĩ dại dột như vậy chứ?”.



Tôn Hoàng Uyển Vân ngồi xụp xuống đất ngay bức ảnh mà cô và Kiều Uyển Vũ chụp chung, tay cô sờ lên gương mặt của Kiều Uyển Vũ một cách trân trọng, ánh mắt cô buồn bã: “Cũng tại con mà Uyển Vũ mới lưu lạc chịu khổ như vậy trong nhiều năm qua ở ngoài, nếu không có con thì có lẽ cuộc đời của con bé đã khác đi rất nhiều, em ấy sẽ được sống trong sự yêu thương của ông nội và ba mẹ, em ấy sẽ trở thành đại tiểu thư đồng thời là người thừa kế gia tộc Tôn Hoàng trong tương lai, Uyển Vũ là người thông minh tinh tế nhất định sẽ làm rạng rỡ gia tộc nhà mình”.



Tôn Hoàng Thuyết liền lên tiếng: “Uyển Vũ là Uyển Vũ, con là con, hơn nữa mọi chuyện cũng không phải lỗi tại con mà Uyển Vân”.



Tôn Hoàng Thuyết cũng nhất thời rơi vào trầm mặc giữa hai đứa con của mình ông quả thật cảm thấy rối không biết nên xử lý như thế nào thì mọi chuyện mới êm xui, ổn thõa và không làm ảnh hưởng đến tình thân trong gia đình.



Diệp Phi Anh luôn cảm thấy khó xử giữa hai đứa con gái song sinh này của mình, bà cũng không biết nên đứng về phía ai nữa, đứa nào cũng là bà hoài thai chín tháng mười ngày, chịu nỗi đau xé thịt mà sinh ra, đứa nào cũng là máu mủ ruột rà chảy cùng huyết thống với nhau trong người nhưng giờ lại trở mặt làm tổn thương nhau như thế.



Đối với Tôn Hoàng Uyển Vân thì Diệp Phi Anh không nở nhìn thấy cô đau khổ vì tình yêu tuyệt vọng đối với Tề Lăng Hạo, càng không muốn thấy cảnh cô ngày càng suy sụp về mặt tinh thần với những ý nghĩ dại dột.



Còn đối với Kiều Uyển Vũ, Diệp Phi Anh lại cảm thấy vô cùng áy náy và có lỗi, năm đó giá mà bà có thể mang theo cả cô cùng sống cùng chết thì có lẽ cô đã không phải một mình bôn ba vất vả nhiều năm bên ngoài, càng không phải chịu nhiều thiệt thòi khi không có ba mẹ bên cạnh, tuổi thơ của cô có lẽ đã hoàn hảo hơn rồi.



Hai đứa con gái song sinh giống nhau từ gương mặt xinh đẹp cho đến cả tâm tư, tình cảm thậm chí cùng yêu một chàng trai thì đúng là khiến bậc làm cha làm mẹ vô cùng khó xử.



Tôn Hoàng Uyển Vân và Kiều Uyển Vũ đi đến bước đường ngày hôm nay, Diệp Phi Anh cảm thấy bản thân bà là người phải đứng ra chịu trách nhiệm và sự trừng phạt đầu tiên, bởi vì người làm mẹ mà không thể bảo vệ cho con của mình, không chỉ một đứa mà là hai đứa cùng đau thương thì đúng là cái tội không thể dung thứ được.



Giọng của Diệp Phi Anh nghẹn ngào vang lên: “Uyển Vân, mẹ xin con đừng làm chuyện dại dột, mọi tội lỗi cứ để mẹ một mình gánh chịu thay cho tụi con đi được không…tất cả tội lỗi đều do mẹ mà ra hết con đừng tự làm tổn thương mình có được không hả?”.



Tôn Hoàng Uyển Vân liền lắc đầu lên tiếng: “Mẹ à, mẹ đừng nói vậy mà…mẹ không có lỗi gì trong chuyện này hết…mọi tội lỗi đều do con mà ra…con không nên đem lòng yêu thích người đàn ông của em gái mình…là con sai, con nghĩ mình cần phải có trách nhiệm và trả giá vì chuyện này”.



Nước mắt ngắn, nước mắt dài rơi xuống trên mặt của Diệp Phi Anh: “Uyển Vân con là con của mẹ, Uyển Vũ cũng là con của mẹ nhìn thấy hai đứa đấu đá nhau vì một người đàn ông như vậy mẹ cảm thấy rất đau lòng, con có biết không hả?”.



Tôn Hoàng Uyển Vân đưa hai tay lên ôm mặt khóc nức nở: “Là con không tốt, đem lòng yêu thích anh Hạo, để gia đình bất hòa, ông nội lại không chịu công nhận Uyển Vũ là huyết thống của gia tộc mình…tất cả đều con không tốt”.



Tôn Hoàng Thuyết thở dài lên tiếng: “Thật lòng yêu một người không có sai cũng không phải là cái tội…tất cả lỗi đều do ba mà ra nếu ba không gieo vào đầu con những hy vọng về Tề Lăng Hạo thì con đã không phải đau khổ như bây giờ…Uyển Vân ba thà là để con không yêu ai, không cảm ai, mãi mãi là cô gái vui vẻ, mạnh mẽ, yêu đời trước kia cũng không muốn nhìn thấy con như bây giờ đâu”.



Câu nói của Tôn Hoàng Thuyết có thể nghe ra được là ông đang muốn Tôn Hoàng Uyển Vân buông tay, dù sao thì người mà Tề Lăng Hạo chọn vẫn là Kiều Uyển Vũ, chỉ còn cách để Tôn Hoàng Uyển Vân tự động rút lui thì mọi chuyện mới có thể dịu xuống được, không làm ảnh hưởng hòa khí trong gia đình cũng không để mất mặt trước Tề Lăng Hạo."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK