Tề Lăng Hạo gõ gõ ngón tay trên bàn vẻ mặt đầy tính toán: “Cứ tạm thời giam hai người đó đi nhớ đừng làm tổn hại đến họ, ai làm thì người đó lãnh tôi không vì tội ác của Mạc Trúc Tiên mà trút giận lên đầu người khác”.
Hàn Côn Nhị nhíu mày: “Mạc Phỉ đã lớn tuổi không hề biết gì đến tội ác của con gái mình gây ra năm đó nhưng còn Mạc Hy Nhi thì sao cô ta đã hại chết con của cậu và Uyển Vũ cơ mà, kịch hay của cậu đã hạ màn rồi nên tống cô ta vào tù mới đúng chứ”.
Tề Lăng Hạo nhìn xa xăm rồi đáp: “Tội của Mạc Hy Nhi đúng là không thể tha thứ nhưng mà lần này cô ta đã giúp tôi thu thập đủ chứng cứ kết tội Mạc Trúc Tiên, trong bụng cô ta lại đang mang thai nên tôi không thể xuống tay được…nếu cô ta thành tâm hối cãi tôi sẽ mở cho cô ta một con đường sống”.
“Từ bao giờ cậu trở nên nhân từ đồng cảm với cô ta vậy hả? Đừng có nói diễn kịch xong bây giờ lại yêu thật đó nha”.
Tề Lăng Hạo nhếch môi cười nhạt: “Nếu tôi có thể yêu cô gái khác ngoài Uyển Vũ thì đã không đau khổ cả đời như thế rồi, tôi đã hứa với Đường Việt cho Mạc Hy Nhi một cơ hội bắt đầu lại với cậu ta rồi”.
Hàn Côn Nhị khẽ lắc đầu: “Thật không thể ngờ được rằng trên thế giới này vẫn có một người thật lòng yêu loại người như Mạc Hy Nhi đó”.
“Tôi nghĩ ai cũng đáng được yêu thương trân trọng chỉ là họ có biết trân trọng những gì mình đang có hay không thôi”.
Hàn Côn Nhi gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Rồi cậu tính khi nào sẽ xử lý Mạc Trúc Tiên đây?”.
“Qua mấy ngày nữa cô Tề Dận sẽ về, bác hai Lục Phong và mợ hai Tương Cầm cũng về Vịnh Xuyên tới lúc có đông đủ mọi người thì sẽ đem ra xử lý bà ta”.
Hàn Côn Nhị chần chừ rồi lên tiếng hỏi: “Còn ba cậu thì thế nào?”.
Ánh mắt của Tề Lăng Hạo lóe lên một tia sắc lạnh: “Còn phải xem ba tôi có hối hận về việc làm năm đó của mình hay không mới nói được”.
Hàn Côn Nhi đi đi lại lại: “Người bên Tề cứ gọi điện hỏi về chuyện Mạc Hy Nhi mất tích khiến cho hôn lễ của cậu và cô ta bị trì hoãn lại đó”.
“Cứ nói là vẫn đang tìm người”.
“Được”.
Mạc Hy Nhi đang bị nhốt trong một căn phòng bí mật nào đó cùng với Mạc Phỉ mẹ ruột của Mạc Trúc Tiên.
Mạc Hy Nhi nhìn những người mặc đồ đen bịt kín mặt lớn lối lên tiếng: “Nè mấy tên khốn kia mau thả tôi ngay đi nếu không mấy người sẽ phải hối hận đó”.
“Mấy người có biết tôi là ai không mà dám bắt cóc tôi như thế hả? Tôi là Mạc Hy Nhi vợ sắp cưới của Tề Lăng Hạo đó”.
“Đợi đến lúc Lăng Hạo điều tra ra mấy người bắt cóc tôi thì thế nào mấy người cũng chết không toàn thay cho mà xem”.
“Mau thả tôi ra đi mấy tên khốn”.
Mạc Phỉ nghe Mạc Hy Nhi kêu gào đến khản cổ thì cũng khẽ lắc đầu lên tiếng khuyên can cô: “Hy Nhi à con đừng có gào nữa bọn họ không nghe con nói đâu”.
Mạc Hy Nhi hậm hực: “Nếu bọn họ mà biết con sắp giả cho Tề Lăng Hạo thế nào cũng hối hận xanh ruột cho mà xem…thật là đáng ghét mà đã bị nhốt ở đây lâu như vậy còn hôn lễ của con thì thế nào đây”.
Mạc Phỉ thở dài: “Con thử nghĩ lại xem tuy chúng ta bị bắt đến căn phòng này nhưng đều có đầy đủ tiện nghi mỗi bữa đều có đồ ăn ngon, ngoài việc căn phòng này không có thêm cái cửa nào ngoài cửa chính thì chúng ta vẫn được tự do, ngoại vẫn cảm thấy không phải là bắt cóc tống tiền hay gì đó mà có thể là ai đó đang cố tình giam lõng chúng ta thôi”.
Mạc Hy Nhi nghĩ lại cũng cảm thấy lời của Mạc Phỉ nỏi rất đúng, cô và Mạc Phỉ không bị trói gì hết mà được tự do đi lại trong phòng, căn phòng này cũng đầy đủ tiện nghi chỉ là không thể liên lạc với bên ngoài cũng không có đường để bỏ trốn mà thôi.
“Chắc chắn là Kiều Uyển Vũ đứng sau chuyện này rồi, con khốn đó vì cản trở con và Lăng Hạo kết hôn nên mới giam lỏng con ở đây cô ta đúng là cái loại rắn độc mà”.
Mạc Phỉ nhíu mày hỏi: “Kiều Uyển Vũ là ai vậy hả con?”.
“Là vợ cũ của Tề Lăng Hạo đó ngoại à, cô ta vốn không muốn con và anh Hạo kết hôn suông sẻ nên cố tình phá bọn con đó ngoại à”.
Tề Lăng Hạo dùng số điện thoại khác gọi điện cho Tề phu phân: “Lâu rồi không gặp xin hỏi Trúc Tiên tiểu thư có khỏe không hả?”.
Tề phu nhân nghe thấy như thế liền sợ đến xanh mặt bà ta nghe giọng bên kia đầu dây còn khá trẻ nên nhíu mày quát: “Cậu…cậu là ai mà dám ăn nói hàm hồ như vậy hả?”.
“Mạc Trúc Tiên bà diễn lâu như vậy nên quên mất thân phận thật sự của mình rồi phải không?”.
Tề phu nhân liền nổi đóa lên: “Tôi cảnh cáo cậu nếu như cậu còn ăn nói ngông cuồng thì tôi sẽ không để yêu đâu, cậu nên biết với thế lực của Bạch gia và Tề gia nhất định sẽ không để cậu ăn nói bậy bạ được đâu”.