Editor: Wave Literature
"…"
Cố Vi Vi cười gượng, nói một câu không hợp ý anh thì anh liền muốn kết hôn sinh con.
"Tôi chỉ… hiếu kỳ một chút mà thôi."
"Chỉ hiếu kỳ mà thôi?" Phó Hàn Tranh cười mà như không cười.
Cố Vi Vi gật lấy gật để, "Thật sự chỉ là hiếu kỳ mà thôi, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện chia tay."
Chỉ cần cô còn ở Trung Quốc, thì cô vẫn nằm trong lòng bàn tay anh, không phải cô muốn chia tay là có thể chia tay được.
"Hiếu kỳ chuyện gì?" Phó Hàn Tranh dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi.
Cố Vi Vi trở mình, nằm nghiêm đối mặt với Phó Hàn Tranh.
"Chẳng qua là tôi cảm thấy không thể vô duyên vô cớ mà thích một người được, hoặc là để ý tới tài năng, hoặc là để ý tới nhan sắc của người ta."
"Nếu nói là vì tài năng, so với tôi thì anh có nhiều tiền hơn rất nhiều, nếu nói là vì nhan sắc, thì chúng ta cùng ngủ trên một chiếc giường mà anh cũng không nổi thú tính, tất nhiên là khiến tôi hiếu kỳ rốt cuộc anh thích tôi vì cái gì rồi."
Phó Hàn Tranh rất hứng thú mà nghe Cố Vi Vi giải thích, nở nụ cười hàm ý sâu xa.
"Cho nên, em đang bất mãn thì tôi không sinh hoạt với em sao?"
"Không phải!"
Cố Vi Vi kiên quyết phủ nhận, Phó Hàn có thể đừng bẻ cong trọng điểm như vậy được không.
"Vậy làm sao mà em khẳng định là, tôi không có thú tính?"
Advertisement / Quảng cáo
Phó Hàn Tranh nói xong, nắm lấy tay Cố Vi Vi, đặt lên nơi cứng rắn hứng thú dạt dào trên người anh.
Cố Vi Vi cả kinh hít vào một hơi, mắt trợn tròn xoe.
Mặc dù cách một lớp áo tắm, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được toàn bộ độ cứng và nhiệt độ kinh người kia.
Phó Hàn Tranh cúi đầu cắn nhẹ vành tai Cố Vi Vi, giọng nói âm trầm mang theo một chút thì thầm khiêu gợi.
"Bây giờ thì… em biết tôi có hứng thú với em đến mức nào rồi chứ?"
Cố Vi Vi không chỗ dung thân, muốn thu tay về, nhưng bàn tay lại bị Phó Hàn Tranh giữ chặt, đặt ở nơi cứng rắn nóng như lửa kia không để nhúc nhích nổi.
"…Bỏ tay ra!"
Tại sao cô lại nói chuyện về chủ đề này với Phó Hàn Tranh chứ, bây giờ thì quá nguy hiểm rồi.
Phó Hàn Tranh hôn lên chóp mũi cô, sau đó đặt đôi môi mỏng của mình lên môi cô, kéo tay cô vào trong áo tắm của mình.
"Là em phóng hỏa, em chịu trách nhiệm dập lửa đi."
Cố Vi Vi bị ép phải chạm vào da thịt của Phó Hàn Tranh, chật vật quay đầu sang hướng khác né tránh đôi môi anh, thở dốc nói.
"Phó Hàn Tranh, không được…"
Phó Hàn Tranh nhận ra cô đã sợ hãi đến nỗi co rúm cả người lại, kề sát vào môi cô, thấp giọng hỏi.
"Vậy em bảo tôi phải giải quyết thế nào đây?"
"…Anh tự giải quyết đi." Bàn tay Cố Vi Vi bị Phó Hàn Tranh giữ chặt, mò vào trong áo tắm tiếp xúc với thân thể trần trụi của anh, giận tới phát khóc.
"Không được, em làm đi." Phó Hàn Tranh hôn lên cổ cô, giọng nói khàn cả đi.
Advertisement / Quảng cáo
"…"
Anh ấy không tự giải quyết được, chẳng lẽ cô thì giải quyết được chắc?!
Phó Hàn Tranh hoàn toàn không trông thấy sự từ chối của Cố Vi Vi, cầm tay cô hướng dẫn cô từng bước, giải quyết sự ngột ngạt đang thiêu đốt cơ thể anh.
…
Chờ Phó Hàn Tranh giải quyết xong, Cố Vi Vi có cảm giác bàn tay của cô đã mỏi tới muốn đứt lìa.
Phó Hàn Tranh giúp cô lau bàn tay, thỏa mãn hôn lên má cô.
Cố Vi Vi buồn phiền trở mình quay lưng về phía Phó Hàn Tranh, thật ra nếu Phó Hàn Tranh thật sự muốn làm, cô cũng không thể phản kháng lại được.
Nhưng, anh vẫn luôn không ra tay.
Mặc dù quan hệ yêu đương này là cô bị anh ép phải chấp nhận, nhưng trong môi quan hệ đó, Phó Hàn Tranh cũng không làm gì khiến cô phải chịu thiệt thòi cả.
Ban ngày Cố Vi Vi quay mấy phân cảnh, buổi tiệc tôi lại uống một chút rượu, trước đây mỗi khi có Phó Hàn Tranh ngủ bên cạnh thì cô liền mất ngủ, nhưng đêm nay dần dần cô cũng khó chống đỡ được cơn buồn ngủ.
Năm giờ sáng hôm sau, trờ còn mờ tối, Phó Hàn Tranh thức dậy, cởi đai lưng trên áo tắm ra, đi vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo chuẩn bị lên máy bay bay về Đế Đô.
Sau khi thu dọn đồ đạc của mình xong, anh đứng cạnh giường cúi xuống đặt một nụ hôn lên Cố Vi Vi còn đang ngủ say.
"Tôi đi đây."
"…Ừm."
Cố Vi Vi bị cái hôn của anh làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng đáp một tiếng, rồi lại trở mình ngủ tiếp.
"..."