"..."
Cố Vi Vi sững sờ tại chỗ nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, không phải anh đang tham gia buổi tiệc quan trọng gì đó sao?
"Gọi cho tôi một cuộc điện thoại khó đến vậy sao?" Ánh mắt Phó Hàn Tranh lạnh lẽo chùng xuống, cả người bừng bừng lửa giận.
Rõ ràng anh đã từng nhắc lại với cô rằng, nếu gặp chuyện phiền phức gì thì cứ gọi cho anh, để anh giải quyết giúp cô.
Cố Vi Vi nhíu mày nhìn Phó Hàn Tranh đang vô duyên vô cớ mà tức giận với cô.
"Tôi…. tự giải quyết được."
So với Mộ Vi Vi, Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên còn đang kinh ngạc hơn cô cả nghìn lần, mở to mắt mà nhìn người đàn ông đẹp trai lịch lãm đang đứng trước mặt mình.
Người đàn ông này lông mày như kiếm, mũi như điêu khắc, cả khuôn mặt đều hoàn mỹ không thể chê bai điểm nào, kể cả đem so sánh với các mỹ nam trong giới giải trí thì cũng có thể hoàn toàn áp đảo.
Hơn nữa, cả người anh ta toát ra khí chất danh môn quý tộc rất tự nhiên, điểm này thì kể cả nam minh tinh cũng không thể so sánh được.
Ánh mắt Phó Hàn Tranh dời xuống chiếc áo đang che trên cánh tay cô, mở áo ra liền nhìn thấy cánh tay dính đầy máu của Cố Vi Vi, trán liền lập tức nhăn lại.
"Đây chính là có thể tự giải quyết mà em nói sao?"
"Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi." Cố Vi Vi nói, đám người kia còn bị thương nặng gấp mấy lần cô kìa.
Phó Thời Khâm vào trong công xưởng kiểm tra rồi đi ra ngoài, dùng ánh mắt cô không phải người mà nhìn Cố Vi Vi, tay thì chỉ vào trong công xưởng mà nói.
"Anh, anh nên vào trong mà xem kìa."
Bên trong có những mười mấy người, mười mấy người đều bị Cố Vi Vi đánh cho vỡ đầu chảy máu, răng rụng đầy đất.
Đây mà chuyện mà một nữ sinh Cao trung mười mấy tuổi làm ra sao, rốt cuộc cô ta là người biến tính hay là dị nhân vậy?
Phó Hàn Tranh không thèm để ý tới lời Phó Thời Khâm nói, vòng tay qua vai Cố Vi Vi rồi ôm cô vào lòng.
"Lên xe."
Cố Vi Vi một tay che vết thương, ngoan ngoãn theo hắn đi về phía chiếc Rolls-Royce.
Đi được vài bước lại nhớ ra Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên vẫn còn đang đứng đó, liền quay đầu lại nói với Phó Thời Khâm.
"Nhị thiếu, phiền anh đưa bọn họ về nhà một chuyến."
Cô vừa dứt lời liền bị Phó Hàn Tranh nhét vào trong xe.
"Từ Khiêm, lái xe đi."
Từ Khiêm lập tức lái xe đưa hai người bọn họ đến bệnh viện.
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên ngơ ngác nhìn theo chiếc Rolls-Royce kim cương đen dần dần biến mất vào màn đêm, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục tinh thần.
"Thiên Thiên, có phải tôi hoa mắt rồi không, tôi vừa gặp Phó Hàn Tranh sao? Là Phó Hàn Tranh đẹp trai nhất, có tiền nhất Trung Quốc sao?"
"Tôi cũng nhìn thấy, anh ấy còn đưa Vi Vi đi nữa."
Phó Thời Khâm nhìn hai người mê trai kia, giơ tay ra quơ quơ trước mặt hai người bọn họ, "Không còn sớm nữa đâu, hai cô cũng nên về nhà rồi, theo tôi lên xe đi."
Đến lúc này Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên mới hồi phục tinh thần, sau đó liền nhìn thấy Phó Thời Khâm, lại tiếp tục ngẩn người thêm mấy giây nữa, sau đó thì mừng rỡ như điên.
"Thời …. Thời Dịch?"
"Tôi là Phó Thời Khâm, anh trai của Phó Thời Dịch." Phó Thời Khâm bất đắc dĩ giải thích.
Từ khi Phó Thời Dịch chạy tới làm loạn ở giới giải trí, người nhận nhầm hắn thành cậu em trai sinh đôi này càng ngày càng nhiều.
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên vừa nghe hắn nói mình không phải nam thần Thời Dịch liền thất vọng thở dài rồi theo hắn lên xe.
"Thì ra nam thần Thời Dịch thật sự có một người anh trai sinh đôi."
"Cũng đâu phải tôi muốn làm anh trai cậu ta chứ." Phó Thời Khâm chán nản.
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên ngồi ở ghế sau, nhớ tới chuyện vừa rồi Mộ Vi Vi bị Phó Hàn Tranh ôm đi mất liền tò mò dò hỏi.
"Nhị thiếu, Vi Vi và Phó Hàn Tranh…. có quan hệ gì vậy?"
Phó Thời Khâm thần bí mỉm cười, "Chính là kiểu quan hệ mà các cô đang nghĩ tới."
Kỷ Trình khẽ vỗ tay lên mặt, thì thầm với Lạc Thiên Thiên, "Thiên Thiên, hình như hai hôm nay tôi kinh ngạc hơi nhiều thì phải."
"Tôi cũng thế." Lạc Thiên Thiên đáp.
Những chuyện xảy ra tối hôm nay quả thực giống như một giấc mơ, khiến người ta khó mà tin nổi.