Editor: Wave Literature
Phó Hàn Tranh cởi áo khoác ra đặt lên thành ghế, ngồi xuống bên cạnh Cố Vi Vi xem tài liệu cùng cô.
Đúng lúc này, phim chiếu tới một cảnh hôn nóng bỏng.
Cố Vi Vi bối rối chỉ muốn tua nhanh đoạn này đi, Phó Hàn Tranh ngồi bên cạnh lại đột nhiên nói.
"Bộ phim điện ảnh mà em chuẩn bị thử vai, không được có cảnh hôn, càng không được có ảnh hở hang trên giường…"
"Vậy anh muốn tôi đóng thế nào đây?" Cố Vi Vi lườm anh.
Tình tiết trong phim điện ảnh, thật sự có những lúc cần phải có những cảnh như vậy để thúc đẩy tình tiết, lẽ này những cảnh này đều không quay, thay bằng lời dẫn chuyện chắc?
"Người khác đóng thế nào tôi mặc kệ, nhưng em thì không được." Phó Hàn Tranh tối sầm mặt lại nhìn cô.
Anh không ngăn cản cô làm chuyện mà cô muốn làm, nhưng cũng phải có giới hạn thôi.
"Anh không nên suy nghĩ đen tối như vậy chứ, đó gọi là hi sinh vì nghệ thuật…"
"Chuyện hi sinh như vậy, đối tượng chỉ có thể là tôi."
Phó Hàn Tranh nói xong, cúi đầu đặt một nụ hôn lên đôi môi đang muốn phản bác lại của cô, hai người chìm đắm trong nụ hôn triền miên.
Cố Vi Vi đang mặc quần áo ở nhà, Phó Hàn Tranh mò tay vào trong lớp quần áo của cô, một tay xoa nắn bộ ngực đầy đặn, rời khỏi đôi môi cô.
"Em không mặc?"
Cố Vi Vi kéo tay anh ra, dịch ra xa anh một chút.
"Tôi vừa mới… vừa mới đi tắm."
Trước anh mỗi lần hôn anh cũng chỉ đơn thuần hôn mà thôi, bây giờ liền không đứng đắn.
Cố Vi Vi đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua, còn cả lời nhắc nhở mà hôm nay Phó Thời Dịch nói, liền cảm thấy căn nhà này tràn ngập nguy hiểm.
Có lẽ anh đang muốn làm nóng người, chờ kỳ kinh nguyệt của cô kết thúc đây mà.
Hô hấp của Phó Hàn Tranh trở nên bất thường, anh đứng dậy nói.
"Tôi đi tắm."
Cố Vi Vi thấy anh đi rồi, nhanh chóng cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Kiều Lâm, muốn xem lịch trình công việc.
Cô muốn rời khỏi đây trước khi hết kỳ, trốn đi kịp lúc.
Kết quả, gần nhất là ngày kia cô mới phải đi quay quảng cáo Đại sứ hình tượng cho một hãng mỹ phẩm.
Hôm đó, Phó Hàn Tranh đi làm như thường lệ, Cố Vi Vi đi theo Kiều Lâm tới địa điểm quay quảng cáo.
Cô vừa mới tan làm, Phó Thời Dịch liền thần thần bí bí chạy tới tìm cô.
Sau đó, để cô đội tóc giả, cùng hắn lên xe rời đi.
Trên đường còn vòng vèo qua mấy chỗ khác, sau đó mới dừng lại ở một quán cơm nhỏ trong một con hẻm.
Hơn nữa, còn phải lén lén lút lút đi từ cửa sau vào.
Bọn họ không ngồi trong quán ăn, mà đi xuống tầng hầm cất đồ.
"Tôi nói này, rốt cuộc là anh dẫn tôi tới đây làm gì?"
"Đến rồi." Phó Thời Dịch mở một cánh cửa ra, dẫn cô vào một căn phòng nghỉ ngơi trang trí xa hoa.
Cố Vi Vi vào phòng rồi mới phát hiện, ở đây không chỉ có cô và Phó Thời Dịch, mà còn có hai người đã lâu không gặp là Phó Thời Khâm và Hà Trì.
"Chỉ là gặp mặt thôi mà, có cần phải giống như phe phái bí mật như vậy không?"
"Chuyện chúng ta gặp mặt, không thể để anh trai tôi biết được, đương nhiên là phải cẩn thận rồi."
Cố Vi Vi tìm chỗ ngồi xuống, đánh giá mấy người bọn họ một chút.
"Nói đi, mấy người tập trung lại là muốn làm gì?"
Bí mật gặp mặt không để Phó Hàn Tranh biết, tới tám chín phần mười là có liên quan tới Phó Hàn Tranh.
Phó Thời Dịch nâng một ly rượu, đứng thẳng nói.
"Tiểu đội lật đổ Phó Hàn Tranh, hoan nghênh sự gia nhập của cô."
Cố Vi Vi nhướn mày, "Anh nói tiểu đội gì cơ?"
"Tiểu đội lật đổ Phó Hàn Tranh!" Phó Thời Khâm nhắc lại cho cô nghe.
Cố Vi Vi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai anh em bọn họ, trước đây còn chọc phá nhau tới mức một mất một còn, bây giờ lại liên thủ muốn phản kháng lại đại ca bọn họ sao?
"Mấy năm trước, vì một chút biến cô mà chúng tôi phải giải tán, hôm nay thành lập lại." Phó Thời Dịch nói.
"Còn không phải là tại cậu tìm đường chết sao?" Phó Thời Khâm lườm hắn một cái.
"Chẳng lẽ không có phần của anh chắc?" Phó Thời Dịch lườm lại hắn.
Cố Vi Vi đỡ trán, nhìn hai anh em lại bắt đầu cãi nhau, bọn họ như thế này thì làm sao mà lật đổ anh trai bọn họ được chứ.
Còn nữa, hai người bọn họ muốn phản kháng lại đại ca cũng có lý.
Tại sao bác sĩ Hà Trì cũng tham gia vậy, chẳng lẽ cũng phải chịu sự ngược đãi của Phó Hàn Tranh sao?