Editor: Wave Literature
Hoạt động tuyên truyền cuối cùng trước khi phim ra rạp là ở lễ kỷ niệm ngày thành lập của một trường đại học.
Kế hoạch tuyên truyền vốn là Lê Hinh Nhi và các nữ sinh khoa múa cùng biểu diễn một đoạn, sau đó giới thiệu bản thân và đoàn phim.
Sau đó lại để Phó Thời Dịch hợp xướng ca khúc chủ đề phim cùng học sinh giao lưu kể quảng bá phim.
Vì trước đây Lê Hinh Nhi đã đóng hai bộ phim thanh xuân thần tượng, nên người hâm mộ của cô ta rất nhiều.
Kết quả là, hôm đó Lê Hinh Nhi lại bị thương ở chân, tới khi đến trường học rồi mới nói cho đoàn phim.
"Xin lỗi, tôi tưởng mình có thể kiên trì được, nhưng bây giờ thì không ổn rồi."
"Vậy phải làm thế nào bây giờ, chúng ta đã bàn bạc với phía trường học xong cả rồi." Người phụ trách của đoàn phim nói.
Tuyên truyền phim điện ảnh, khiến người hâm mộ thất vọng là chuyện tuyệt đối không được phép để xảy ra.
Học sinh của khoa múa, đa số còn là người hâm mộ của Lê Hinh Nhi.
Lê Hinh Nhi liên tục xin lỗi đạo diễn và nhân viên phụ trách tuyên truyền, liếc mắt nhìn Cố Vi Vi.
"Hay là, để Vi Vi làm đi, gần đây hoạt động tuyên truyền đều do tôi và Tam Thiếu ra mặt, lần này coi như cho cô ấy một cơ hội."
Quản lý của Lê Hinh Nhi cũng phụ họa theo, "Nếu để Hinh Nhi múa thì chân sẽ bị thương nặng hơn, ảnh hưởng tới hoạt động tuyên truyền lần sau, để Mộ Vi Vi múa cũng là tuyên truyền phim mà."
Kiều Lâm chẳng nói chẳng rằng lườm hắn một cái, nói thì hay lắm, cứ là như để Vi Vi múa là đang ban tặng cơ hội cho bọn họ vậy.
Lê Hinh Nhi bị thương từ buổi chiều, vậy mà đến bây giờ mới nói để Vi Vi thay, căn bản khiến người ta đến cả thời gian tập luyện cũng không có.
Đây chẳng phải là đang cho bọn họ cơ hội gì cả, là muốn biến Vi Vi thành trò cười thì có.
Người phụ trách tuyên truyền nhìn Cố Vi Vi, "Vi Vi, cô thấy mình có thể làm được không?"
Cô cũng biết là, trong thời gian ngắn như vậy, bảo cô ấy phải tập múa để biểu diễn ngay thật sự là có chút làm khó người ta rồi.
"Được, bây giờ tập ngay đi." Cố Vi Vi rất hợp tác nói.
Người phụ trách đoàn phim dẫn đường cho cô, Kiều Lâm cũng bước nhanh tới.
"Cô ta muốn làm cô xấu mặt, cô còn đồng ý làm gì chứ?"
"Đều là vì tuyên truyền cho bộ phim cả mà." Cố Vi Vi nói.
Kiều Lâm thở dài, lười khuyên Cố Vi Vi.
"Cô cứ luyện tập đi, lát nữa tôi và trợ lý qua đây."
Cố Vi Vi được đưa tới chỗ nhóm học sinh khoa múa, mấy nữ sinh kia thấy người đến không phải thần tượng Lê Hinh Nhi của mình, ai nấy liền tỏ ra thất vọng.
Nghe nói Lê Hinh Nhi bị thương ở chân, bọn họ đều lo lắng cho vết thương của thần tượng nhà mình, mãi một lúc lâu sau mới bắt đầu hướng dẫn Cố Vi Vi tập luyện.
Người phụ trách của đoàn phim cũng không biết phải làm thế nào, Kiều Lâm liền kéo Phó Thời Dịch còn đang đeo khẩu trang tới.
Phó Thời Dịch tháo khẩu trang ra, nhóm nữ sinh khoa múa kia liền kích động hò hét, sao còn nhớ tới chuyện lo lắng cho Lê Hinh Nhi được nữa chứ.
"Thật ngại quá, hôm nay chân Lê Hinh Nhi bị thương, chỉ có thể để Vi Vi của chúng tôi đến tập cùng mọi người thôi." Phó Thời Dịch vừa nói, vừa bảo trợ lý và Kiều Lâm đặt hai túi đồ mình mang tới xuống.
"Mọi người tập luyện nhanh một chút, tập xong sớm, chúng ta còn có thời gian cùng ăn uống một chút."
Nhóm nữ sinh kia vừa nghe thấy tập múa xong, có thể uống nước trò chuyện cùng Phó Thời Dịch, liền bắt đầu tận tâm dạy Cố Vi Vi động tác vũ đạo.
Bọn họ tập trung dạy múa, Cố Vi Vi vốn là người học hỏi nhanh, còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ đã học xong rồi.
Kiều lâm hài lòng nhìn bọn họ tập luyện, những nữ sinh này phần lớn là người hâm mộ của Lê Hinh Nhi, khó tránh khỏi chuyện không tận tâm dạy Cố Vi Vi.
Nhưng, vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn.
Chỉ cần đưa Phó Thời Dịch tới, bọn họ làm gì còn tâm tư mà quan tâm đến chuyện Lê Hinh Nhi có bị thương hay không nữa chứ.
Phó Thời Dịch nhìn Cố Vi Vi mặc váy ngắn, cùng tập nhảy với nhóm nữ sinh kia trông rất có dáng vẻ thanh xuân tươi trẻ đầy sức sống, liền thần bí giao cho trợ lý của mình chuyện gì đó.
Trợ lý của hắn liền đi trước, không biết là muốn làm gì.
Giao việc cho trợ lý xong, Phó Thời Dịch lại nói với Kiều Lâm.
"Lát nữa anh quay phim cô ấy nhảy, gửi cho tôi một bản."
"Cậu định làm gì?" Kiều Lâm cảnh giác trừng mắt nhìn hắn.
"Có chỗ dùng tới."
Phó Thời Dịch cong môi cười xấu xa, để đại ca nhà hắn ghen tuông một chút.