Editor: Wave Literature
Cố Vi Vi chột dạ gượng cười, "Tôi… không muốn hôn anh."
Phó Hàn Tranh chống một tay lên cửa, mỉm cười.
"Vậy đợi tới khi em muốn hôn rồi đi."
Điện thoại trên tay Cố Vi Vi lại đổ chuông, Kiều Lâm đang giục cô xuống lầu để xuất phát.
Vì thế, Cố Vi Vi đành nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai kia, nói.
"Anh cao như vậy, làm sao mà tôi hôn tới?"
Phó Hàn Tranh mỉm cười cúi đầu xuống, vẻ mặt cực kỳ mong chờ.
Cố Vi Vi mím môi, nhón chân lên nhẹ nhàng chạm môi một cái.
Cô đang muốn lui về phía sau thì lại bị Phó Hàn Tranh giữ eo lại, hôn sâu hơn.
Điện thoại di động lại đổ chuông, Cố Vi Vi tựa lung vào cửa bị Phó Hàn Tranh hôn đúng hai phút, sau đó mới buông ra để cô mở cửa.
Cố Vi Vi vừa mới bước ra ngoài, liền đụng phải Kiều Lâm từ thang máy đi ra tới tìm cô.
"Cô nhanh lên một chút đi, mọi người đều đang chờ cô đấy."
"Thật ngại quá, vừa rồi tôi ở trong phòng vệ sinh."
Kiều Lâm nhấn thang máy, nghiêng đầu nhìn cô.
"Sao mặt cô lại đỏ vậy?"
Cố Vi Vi bị hỏi trúng, mặt càng đỏ hơn.
"Trong phòng… nhiệt độ trong phòng cao quá, nóng."
Cô bị hôn tới muốn ngạt thở, bước ra khỏi cửa chân đều đã mềm nhũn.
Vì Lê Hinh Nhi không thích cô, nên Cố Vi Vi vẫn đi chung xe với Phó Thời Dịch.
Cô vừa lên xe, Phó Thời Dịch liền kéo tấm chắn giữa ghế trước và ghế sau xuống.
"Tôi nói này, rốt cuộc là cô có dỗ được anh trai tôi không vậy?"
"…Chắc là có chứ." Cố Vi Vi đáp.
Dù sau thì, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, ngủ cũng ngủ rồi.
"Vậy tại sao anh ấy lại bán hết xe hơi thể thao của tôi đi?" Phó Thời Dịch giận dỗi trừng mắt nhìn cô.
Cố Vi Vi nhún vai, "Làm sao mà tôi biết được?"
Phó Thời Dịch cắn rắng, "Coi như tôi đã nhìn thấu tình anh em giả tạo này rồi, thấy sắc quên em trai, trọng sắc khinh em, lần sau đừng để tôi có cơ hội báo thù đấy."
May mà gần đây hắn có bày kế giúp đại ca, giúp đại ca sớm ôm được mỹ nhân của anh ấy.
Vì chuyện hắn không giúp đại ca trông chừng tốt Mộ Vi Vi, mà đại ca liền trở mặt coi như không quen biết hắn.
"Anh có chắc là mình muốn tìm đường chết không vậy?" Cố Vi Vi cười hỏi.
Đôi anh em thích lừa gạt người khác Phó Thời Dịch, Phó Thời Khâm này, đấu lại Phó Hàn Tranh được chắc?
Phó Thời Dịch đắc ý hừ một tiếng, "Cô chờ mà xem, sơn nhân tự có diệu kế."
Cố Vi Vi: "Anh muốn học theo nhị ca của anh đi châu Phi đấy à?"
"So với tên đó thì tôi thông minh hơn nhiều."
Phó Thời Dịch khoanh tay phản đối, trong mắt tràn ngập quỷ kế.
Cố Vi Vi quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cô không tìm được sư phụ ở thành phố Thịnh Tây, xem ra bọn họ đã rời khỏi nước A rồi.
Như vậy, nơi mà bọn họ đang trú ẩn, khả năng lớn nhất chính là Trung Quốc.
Nước A là địa bàn của Cố gia, thế lực của Phó Hàn Tranh không nhúng tay vào được.
Trung Quốc lại là địa bàn của Phó Hàn Tranh, bọn họ muốn né tránh Cố Tư Đình, nhất định sẽ chọn Trung Quốc.
Nhưng, hiện tại Phó Hàn Tranh cũng đang tìm kiếm sư phụ.
Cô phải nghĩ cách, cùng Phó Hàn Tranh liên lạc với bọn họ trước Cố Tư Đình.
Cô không thể quay về Cố gia nữa, nhưng ở bên cạnh Phó Hàn Tranh… cũng không phải nơi để cô trở về.
Bây giờ anh coi trọng cô, là vì anh coi cô là Mộ Vi Vi, không biết cô là Cố Vi Vi.
Đợi tới khi anh biết được thực ra cô là ai rồi, sao có thể yêu thương cô như bây giờ chứ?
Cố Vi Vi còn đang suy nghĩ, điện thoại di động thông báo tin nhắn tới.
Cố Vi Vi mở tin nhắn ra xem, là Weixin của Phó Hàn Tranh.
[Tôi về rồi.]
Cố Vi Vi im lặng một lát, trả lời.
[Thuận buồm xuôi gió.]
Phó Thời Dịch liếc sang, "Ồ, đại ca tôi vừa mới rời đi, cô liền không nỡ rồi sao?"
Trước khi nhận được tin nhắn còn rất vui vẻ, đọc tin nhắn xong thì lại ỉu xìu.
Cố Vi Vi lườm hắn một cái, chẳng muốn giải thích.
Phó Thời Dịch hơi nheo mắt lại, tò mò hỏi.
"Tôi thấy rất kỳ lạ, không phải anh trai tôi muốn cưới cô sao, cô cứ ở nhà cố gắng làm Phó phu nhân không tốt sao, làm gì mà phải ra ngoài tư hành hạ bản thân như vậy?"
"Tôi không sống để là Phó phu nhân." Cố Vi Vi đáp.
Ông trời cho cô sống lại thêm một lần nữa, không phải là để sống vì Phó Hàn Tranh.