Editor: Wave Literature
Phó Hàn Tranh nhận điện thoại xong, lập tức tạm dừng công việc đi xuống lầu.
Phó Thời Dịch mở cửa xe, tranh công.
"Ting ting ting ting, em trai anh đã chuẩn bị giúp anh rồi đây, anh có thể đưa người đi hành động rồi."
Phó Hàn Tranh chùng xuống, "Tôi nói rồi, không được để cô ấy uống rượu!"
"Uống rượu rồi, mới có tình thú chứ." Phó Thời Dịch dựa vào xe, giục.
"Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, anh nhanh lên đi."
Phó Hàn Tranh lạnh lùng lườm hắn, bế Cố Vi Vi đã say tới đỏ cả mặt từ trong xe ra.
Cố Vi Vi híp mắt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Phó Hàn Tranh hồi lâu, nhíu mày lẩm bẩm.
"Phó Hàn Tranh, sao anh lại… lại chạy vào trong giấc mơ của tôi rồi?"
Phó Hàn Tranh ngạc nhiên nhíu mày, thì ra cô từng mơ thấy anh sao.
Phó Thời Dịch cầm theo một cái túi trên xe xuống, đem cả hành lý của Cố Vi Vi, đi lên lầu.
Phó Hàn Tranh đưa cô về phòng, đang muốn đặt cô lên giường thì Cố Vi Vi lại giơ tay ôm lấy cổ anh.
"Đừng đi, để tôi ôm một lát, một lát thôi…"
Giọng nói mềm mại dịu dàng, nghe thật ngứa ngáy.
Phó Thời Dịch cầm túi giấy đi vào phòng, đặt từng món đồ trong túi lên giường.
"Ừm, bao cao su siêu mỏng 001mm, mười cái chắc là đủ dùng rồi chứ."
"Ừm, còn có dung dịch bôi trơn, còn có…"
Hắn tự nhiên đem đồ ra, không hề để ý tới sắc mặt đã tối sầm lại của anh trai mình.
Phó Thời Dịch bày đống đồ hắn lén lút mua cho Phó Hàn Tranh ra xong, liền vỗ tay một cái, nói.
"Được rồi, em trai anh chỉ có giúp đỡ đến đây thôi, còn lại đều phải dựa vào anh cả."
Hắn nói xong, liền nắm tay anh trai mình nói.
"Fighting!"
Sau đó đi ra khỏi phòng.
Trước khi đi, còn không quên kéo cả Phó Thời Khâm đang tăng ca ở phòng làm việc đi theo.
Phó Thời Khâm: "Cút đi, tôi còn phải hoàn thành kế hoạch dự án sáng ngày mai dùng đến!"
Phó Thời Dịch vỗ vai hắn, vừa dọn dẹp giấy tờ trên bàn vừa khuyên.
"Vậy thì xuống lầu mà làm, anh ở đây đại ca không hành động được thì phải làm sao?"
A, đại ca nhà hắn tìm đâu ra một người em trai hoàn hảo như vậy chứ.
Máy tính xách tay của Phó Thời Khâm bị hắn gập lại mang đi, hắn đành ôm tài liệu đi xuống lầu theo.
"Đại ca đang yêu đương, cậu vui vẻ như vậy làm gì, bị bệnh chắc?"
"Đây là huynh đệ tình thâm!" Phó Thời Dịch biện minh.
Đương nhiên là, để có thể chiếm được nhiều lợi ích từ đại ca hơn nữa rồi.
Phó Thời Khâm: "Hừ, chuyện không có lợi, cậu sẽ làm chắc?"
Phó Thời Dịch ôm máy tính, xuống phòng chiếu phim.
"Không cần quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này, phúc lợi của đại ca quan trọng hơn."
Phó Thời Khâm bày tài liệu ra, chuẩn bị tiếp tục làm việc.
"Đại ca muốn ra tay với cô ấy thì đã ra tay từ sớm rồi, còn cần cậu lấy lòng chắc?"
Phó Thời Dịch nằm lên sô pha, gác chéo đôi chân dài, cực kỳ tự tin đáp.
"Không tin thì chúng ta cược đi, đêm nay đại ca mà ra tay với cô ấy, bộ sưu tập xe hơi thể thao mới của anh thuộc về em."
Phó Thời Khâm liếc hắn, "Vậy nếu cậu thua thì sao?"
Phó Thời Dịch: "Em thua, thì sẽ mặc đồ nữ ở lễ hội âm nhạc!"
Phó Thời Khâm cười híp cả mắt, giơ điện thoại di động lên.
"Đã ghi âm làm chứng, đến lúc đó cậu đừng có đổi ý đấy, nếu không tôi sẽ kể cho Mộ Vi Vi chuyện tốt mà cậu làm."
Hai người ngồi dưới lầu nửa tiếng đồng hồ, Phó Thời Dịch nhìn chằm chằm lên trần nhà nói.
"Căn phòng này cách âm tốt như vậy sao?"
Tại sao đến một chút động tĩnh cũng không có chứ, hắn đã cố ý chọn căn phòng ở ngay bên dưới phòng ngủ của đại ca rồi mà.
Phó Thời Khâm vừa làm việc, vừa hừ một tiếng.
"Cậu ra rằng, đại ca sẽ cầm thú như vậy chắc?"
Phó Thời Dịch: "Em đã dâng thịt lên tận miệng anh ấy rồi, anh ấy mà không ăn, vậy thì đến cầm thú cũng không bằng."