Editor: Wave Literature
Hai ngày liên tiếp, Cố Vi Vi đều bị Phó Hàn Tranh đưa tới công ty đi làm cùng anh.
Đến tận ngày nhập học ở trường đại học, cô mới có thể yên ổn ngủ tới khi tự mình thức dậy, ăn cơm trưa xong liền cầm theo giấy báo nhập học và giấy chứng nhận đến Học viện Điện ảnh để báo danh.
Từ Khiêm đưa cô đến trường học làm thủ tục báo danh xong xuôi, lại đưa cô tới công ty.
Phó Hàn Tranh bận rộn làm việc của mình, Cố Vi Vi lại tiếp tục chiếm bàn làm việc và máy vi tính của anh chơi game giết thời gian.
Mãi tới khi nhìn thấy anh day trán mấy lần, cô mới lên tiếng hỏi một câu.
"Hay là… anh nghỉ ngơi một lát đi."
Hình như tối hôm qua hơn hai giờ anh mới đi ngủ, sáng nay bảy giờ đã thức dậy rồi.
Phó Hàn Tranh thật sự tự coi mình là người máy, từ sáng đến tối đều làm việc với tốc độ cao.
Phó Hàn Tranh đặt tài liệu đang cầm trên tay xuống, vẫy tay với cô.
"Lại đây."
Đúng lúc Cố Vi Vi vừa chơi xong một ván game, liền đứng dậy đi về phía sô pha rồi ngồi xuống.
"Tôi cũng không giúp đỡ được việc gì…"
Cô còn chưa dứt lời, Phó Hàn Tranh đã trực tiếp nằm xuống, đầu gối lên đùi cô.
"Anh…"
"Nghe lời em, nghỉ ngơi một lát." Phó Hàn Tranh nhắm mắt lại rồi nói.
Cố Vi Vi không phản bác được, chỉ có thể để anh tùy ý gối lên, cô cúi đầu nhìn gương mặt đẹp trai cực phẩm của anh mà có chút ngơ ngẩn.
Đột nhiên trưởng phòng kế hoạch đưa hai nhân viên của mình đẩy cửa bước vào, "Phó tổng…"
Vừa nhìn thấy tổng giám đốc của mình đang gối đầu lên đùi Cố Vi Vi nghỉ ngơi liền lập tức im lặng.
"Nửa tiếng nữa mọi người quay lại được không?" Cố Vi Vi hỏi.
Trưởng phòng kế hoạch mỉm cười rồi gật đầu, đưa hai nhân viên của mình lùi ra khỏi phòng.
Hai ngày nay tổng giám đốc đưa bạn gái tới công ty, cuộc sống của bọn họ vô cùng dễ chịu.
Nhưng, thỉnh thoảng sẽ không kịp chuẩn bị mà thấy cẩu lương ném tới.
Cố Vi Vi biết anh còn phải xử lý rất nhiều công việc, 40 phút sau liền đánh thức anh dậy.
Phó Hàn Tranh ngủ một giấc ngắn, quả nhiên tinh thần tỉnh táo hơn nhiều.
Nhưng, việc đầu tiên sau khi anh tỉnh ngủ không phải là vội vàng làm việc tiếp, mà là kéo Cố Vi Vi ngồi vào trong lòng mình.
Cố Vi Vi khó chịu ngồi thẳng lưng lên, gượng gạo cười.
"Không phải anh rất bận sao, tôi qua bên đó tự chơi là được."
Nhân viên của anh có thể đi vào bất kỳ lúc nào, anh có thể chú ý hình tượng của mình một chút được không.
Phó Hàn Tranh không biết, hai hôm nay có người nói hành động của anh phóng đãng chẳng khác nào hôn quân hay sao?
"Công việc quá nhiều, tôi cần em giúp tôi tỉnh táo lại một chút." Phó Hàn Tranh ôn nhu nói.
"Tôi bảo Từ Khiêm đi pha một ly…a!"
Không để cô nói xong, Phó Hàn Tranh liền kéo khẩu trang trên mặt cô xuống, cúi đầu hôn lên bờ môi anh đào của cô.
Anh đang hôn đến không muốn rời ra, cửa văn phòng lại bị đẩy ra, trưởng phòng kế hoạch lại đưa nhân viên vào.
Vừa trông thấy hai người đang hôn nhau trên ghế sô pha, liền cuống quýt lùi ra ngoài.
Cố Vi Vi véo Phó Hàn Tranh một cái, cứu được môi mình ra, liền chạy tới bàn làm việc.
Một lúc lâu sau, trưởng phòng kế hoạch cẩn thận dè dặt đứng bên ngoài gõ cửa.
"Phó tổng, phương án mà anh yêu cầu đã làm xong rồi."
"Vào đi."
Phó Hàn Tranh mặt không biến sắc gọi người vào phòng, tiếp tục làm việc.
Lúc nãy Từ Khiêm thấy tổng giám đốc có vẻ mệt mỏi, mang một ly cà phê vào phòng, vừa vào trong lại phát hiện tổng giám đốc như thể đã được nạp đầy điện vậy, tinh thần thập phần tỉnh táo.
Cố Vi Vi trở lại ngồi ở bàn làm việc, liền nhận được lịch trình quảng bá phim điện ảnh mà Kiều Lâm gửi tới.
Trạm thứ nhất, lại là tới tham gia liên hoan phim của nước A tổ chức ở thành phố Thịnh Tây.
Thành phố Thịnh Tây, thuận tiện có thể mượn cơ hội tới Nguyên gia một chuyến, hỏi thăm một chút tin tức về sư phụ.
Lần cô bị ám sát kia, cô và sư phụ đi cùng nhau, lúc cô tỉnh lại thì đã ở bệnh viện của Lăng gia rồi, lại còn bị mẹ con Lăng Nghiên tiêm thuốc mê móc mất trái tim.
Căn bản không kịp hỏi thăm, sư phụ của cô rốt cuộc là còn sống hay đã chết rồi.
Sau khi cô sống lại, Phó Hàn Tranh lại giám sát cô rất nghiêm ngặt, căn bản không có cơ hội hỏi thăm tin tức về Nguyên gia.