Editor: Wave Literature
Cố Vi Vi nghe xong, liền ném tờ giấy kia vào thùng rác.
"Vậy tôi không cần quay về nữa chứ?"
Phó Hàn Tranh: "Tôi vui vẻ không có nghĩa là em có thể không quay về."
Cố Vi Vi khóc không ra nước mắt, bắt đầu tỏ vẻ tội nghiệp.
"Tơi hôm qua tôi chỉ được ngủ có ba, bốn tiếng, bữa trưa còn chưa được ăn…"
"Đến sân bay rồi ăn, hạ cánh rồi tôi tới đón em." Phó Hàn Tranh không cho cô từ chối.
Cố Vi Vi thở dài, xem ra cô vẫn chưa dỗ anh vui vẻ đủ.
Vì thế, Cố Vi Vi lại cắn răng nói.
"Tôi nhớ anh."
Phó Hàn Tranh trầm mặc một lát, "Gì cơ?"
"Tôi nhớ anh!"
Phó Hàn Tranh cười nhẹ, "Ồ? Nhớ tôi thế nào?"
Cố Vi Vi ngồi xổm bên cạnh thùng rác, nhặt tờ giấy Phó Thời Dịch đưa cho cô ra, không dám nhìn thẳng mà đọc một đoạn.
"Tôi nhớ anh cười với tôi, nhớ anh ôm tôi, còn nhớ anh ngủ cùng tôi nữa."
Đọc xong, tự mình nổi da gà ngồi ngốc một chỗ.
Phó Hàn Tranh: "Nếu nhớ tôi, thì quay về đi."
Cố Vi Vi vo viên tờ giấy kia lại, mạnh tay ném vào thùng rác.
Tên ngu ngốc Phó Thời Dịch, viết câu nào cũng là tôi nhớ anh.
Cô càng nói như vậy, Phó Hàn Tranh càng muốn kéo cô quay về hơn.
"Chỉ còn ba tiếng nữa là tới buổi quảng bá rồi, tối nay tôi liền về nước, thật đấy."
Phó Hàn Tranh vẫn dò hỏi, "Nếu em nhớ tôi, tại sao lại không quay về?"
Cố Vi Vi gượng cười, "Công việc quan trọng mà."
Phó Hàn Tranh hỏi lại, "Vậy tôi không quan trọng sao?"
Cố Vi Vi cắn răng, trả lời.
"Quan trọng."
"Vậy em quay về đi." Phó Hàn Tranh lại nói về chủ đề cũ.
"Anh đừng có lòng vòng với tôi." Cố Vi Vi bực mình.
Phó Hàn Tranh: "Vậy thì em không thật sự nhớ tôi rồi."
Cố Vi Vi không nhẫn nhịn nổi nữa, trực tiếp nói.
"Phó Hàn Tranh, anh còn cố tình gây sự, bây giờ tôi liền đi hôn anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh ở phòng đối diện đấy."
Phó Hàn Tranh: "Ngoan này, em ra sân bay đi, Thời Dịch sẽ giải thích với phía đoàn phim."
"Anh còn không đồng ý, tôi sẽ đi gõ cửa ngay bây giờ." Cố Vi Vi nói.
Một phút sau, Phó Hàn Tranh nói.
"Người ở phòng đối diện em, đã đi rồi."
Cố Vi Vi chạy ra mở cửa, liền nhìn thấy nhân viên khách sạn dẫn vị khách ở phòng đối diện đi về phía thang máy.
"Em thu dọn đồ đạc ngay đi, xe đưa em tới sân bay đang chờ trước khách sạn."
Cố Vi Vi hít vào một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói.
"Anh đuổi người ở phòng đối diện đi, thì trong khách sạn vẫn còn có người khác, hơn nữa ngoài đường cũng có rất nhiều đàn ông, anh còn cố tình gây sự, tôi sẽ tìm người cùng bỏ trốn đấy."
Rõ ràng đã đồng ý không can thiệp vào công việc của cô rồi cơ mà, bây giờ anh đang làm cái gì chứ.
"Vi Vi!"
Giọng nói của Phó Hàn Tranh lạnh đi mấy phần.
"Anh không đồng ý, bây giờ tôi liền ra ngoài tìm người."
Cố Vi Vi nói rồi, liền mở cửa phòng ra.
Phó Hàn Tranh hít một hơi thật sâu, "Không quay về ngay cũng được."
Cố Vi Vi nhếch khóe miệng lên, đóng cửa phòng lại rồi cười nói.
"Anh đồng ý từ sớm là được rồi, cần gì phải tranh cãi với tôi chứ."
Phó Hàn Tranh thỏa hiệp, cũng không phải là gì không cãi lại cô.
Mà là do, anh quá quan tâm đến cô.
"Không trở về ngay cũng được, nhưng làm việc xong nhất định phải về nước ngay đêm nay." Phó Hàn Tranh yêu cầu.
Cố Vi Vi gật đầu lia lịa. bảo đảm.
"Vâng vâng vâng, hoạt động quảng bá hoàn thành, tối nay tôi liền lập tức về nước."
"Không cho phép em đứng xa Thời Dịch quá năm mét." Phó Hàn Tranh nhắc nhở.
"Tôi biết rồi, bây giờ thì anh yên tâm rồi chứ?"
Cố Vi Vi thở phào nhẹ nhõm, rót một cốc nước.
Phó Hàn Tranh: "Vậy lúc em trở về rồi, tôi ngủ cùng em."
Cố Vi Vi phun ngụm nước vừa uống ra, vừa lấy khăn giấy lau miệng vừa nói.
"Chuyện này… nói sau đi."
Còn lâu cô mới tin, anh nói ngủ, là ý ngủ trên mặt chữ.