Translator: Wave Literature
Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch nghe xong, đều rât tán thành với đề nghị của Hà Trì.
"Đúng vậy, ai trong số chúng ta ra tay đều phải chịu hậu quả nghiêm trọng, cô vẫn nên tự cứu mình đi thì hơn, dù sao anh trai tôi cũng không nỡ ngược đãi cô."
Cố Vi Vi buồn cười, "Tôi về đây, mấy người chơi vui nhé."
Bảo cô tự cứu lấy mình, rồi còn muốn cô cùng bọn họ đối phó với Phó Hàn Tranh tự tìm đường chết, bị thần kinh chắc!
"Đừng đi, chúng tôi đều bị anh ấy ngược đãi tới sợ rồi, rất cần sự cứu vớt của cô." Phó Thời Dịch tỏ vẻ đáng thương.
"Chúng tôi đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, không có cô, căn bản không thể chống lại anh ấy được." Phó Thời Khâm đau khổ nói.
"Bây giờ chỉ có cô mới có thể cứu vớt chúng ta mà thôi, lãnh đạo chúng ta tiến tới thắng lợi." Hà Trì cũng gia nhập hàng ngũ khuyên nhủ.
Cố Vi Vi bị ba người cản đường, thở dài một cái.
"Anh ấy chỉ dọa mấy người vài lần thôi mà, mấy người ghi hận trong lòng như vậy để làm gì chứ."
"Tại sao lại không cần thiết chứ, nếu không phải trái tim nhỏ bé của tôi kiên cường, thì đã chết từ lâu rồi."
Phó Thời Khâm là người ở gần Phó Hàn Tranh nhất, vì thế cũng là người phải chịu tổn thương nhiều nhiều, trong lòng chứa đầy những câu mắng chửi đầy chua xót vì những gì hắn phải chịu đựng từ nhỏ tới lớn.
Phó Thời Khâm nói xong, Phó Thời Dịch cũng phụ họa kể khổ.
Hai người nói xong, liền tự cảm thông lẫn nhau.
Phó Thời Dịch: "Nhị ca, thật không ngờ anh còn thảm hơn cả em."
Phó Thời Khâm, "Nếu không phải do cậu hại, tôi sẽ thảm hơn cậu chắc?"
Cố Vi Vi im lặng nhìn hai anh em bọn họ suýt nữa thì ôm đầu mà bật khóc.
Những lần bọn họ bị ngược đãi, đa số đều là tự tìm đường chết chứ sao.
"Bác sĩ Hà còn anh thì sao, anh bị ngược đãi như thế nào vậy?"
Hà Trì tỏ vẻ nghiêm trọng thở dài một cái, lên án những gì hắn phải chịu đựng.
"Tôi đã bị ép dùng chuột bạch tôi nuôi làm thí nghiệm ba lần, năm ngoái sốt cao ba ngày, suýt nữa thì sốt tới choáng váng, năm kia chịu tác dụng phụ của thuốc, mắc bệnh sởi khiến da thịt cả người đều bị phá hủy…"
Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch dùng vẻ mặt đầy thông cảm mà nhìn Hà Trì vừa kể khổ xong, "Trời ạ, thì ra anh còn khổ hơn cả hai chúng tôi nữa."
Cố Vi Vi suy nghĩ một chút rồi nói.
"Anh ấy không thể vô duyên vô cớ, mà ra tay tàn nhẫn như vậy được chứ."
"Cậu ta chính là vô duyên vô cớ đấy!" Hà Trì nói.
"Hừ, rõ ràng anh đặt tên cho con chó nhà anh là Phó Lão Đại, còn có một lần anh trai tôi phải thực hiện một cuộc phẫu thuật dạ dày nhỏ, anh cố ý giảm lượng thuốc gây tê để hành hạ anh ấy, còn có một lần anh ra ngoài cưa cẩm một em gái, quên mất thí nghiệm nghiên cứu sản phẩm mới của chúng tôi, khiến chúng tôi tổn thất mấy trăm triệu…" Phó Thời Khâm vô tình lật mặt Hà Trì.
Mặc dù những thí nghiệm đó không có gì nguy hiểm, nhưng cũng thật… dày vò người ta.
Khóe miệng Cố Vi Vi giật giật, quả nhiên… lần nào cũng là do bọn họ tự tìm đường chết.
"Vậy thì, mấy người cứ tiếp tục tự tìm đường chết đi, đừng kéo tôi vào theo."
"Không được, cô nhất định phải gia nhập." Phó Thời Khâm nói.
Bọn họ chỉ đành chịu bị ngược đãi, nhưng chỉ có cô mới có thể dày vò đại ca thôi.
"Cô mà không gia nhập, tôi liền phát tán bức ảnh cô và đại ca hôn nhau ra ngoài." Phó Thời Dịch uy hiếp.
Hà Trì: "Cô mà không gia nhập, chúng tôi liền đi giúp Phó Hàn Tranh, để cậu ta cùng cô sinh con, sinh tới không dừng nổi."
Phó Thời Khâm giơ ngón tay cái với Hà Trì bày tỏ ngưỡng mộ, "Đúng vậy, cô mà không đồng ý, chúng tôi sẽ đi giúp đại ca."
Cố Vi Vi tức tới nghiến răng, không thể không thừa nhận… bọn họ thực sự uy hiếp được cô rồi.
"Rốt cuộc mấy người muốn tôi làm gì?"
Lần trước một mình Phó Thời Dịch giúp Phó Hàn Tranh, đã hại cô rơi vào tình cảnh khó khăn rồi, ba người bọn họ mà cùng giúp, cuộc sống của cô thật sự sẽ không thoải mái nổi.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, tỏ vẻ hung hãn dọa dẫm.
Phó Thời Khâm: "Phá hủy anh ấy!"
Phó Thời Dịch: "Dày vò anh ấy!"
Hà Trì: "Đùa giỡn cậu ta!"
Cố Vi Vi dùng ánh mắt tức cười nhìn ba người bọn họ: "…"