Cố Vi Vi sửng sốt mấy giây, sau khi định thần lại liền lập tức muốn mở cửa xuống xe nhưng cửa xe đã bị Phó Thời Khâm đi trước một bước mà khóa lại rồi.
"Phó Thời Khâm, chắc tôi phải gọi anh là ông nội rồi đấy!"
Lúc nãy nếu như hắn chỉ xuất hiện một mình thì nhất đinh cô sẽ nghi ngờ rằng liệu có phải Phó Hàn Tranh về rồi không.
Thế nhưng hắn lại còn cố ý ôm theo một mỹ nữ bên cạnh khiến cô mất cảnh giác mà thật sự tin là hắn đến đây để hẹn hò, gặp cô chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi.
"Chuyện không liên quan đến tôi nhé, là anh ấy muốn tôi gọi cô lên xe." Phó Thời Khâm đang lái xe, vừa vô tội vừa oan ức nói.
Còn người nào đó đáng lẽ ngày mai mới quay về kia, vì biết chuyện Mộ Vi Vi có hẹn xem mắt người khác mà hôm nay liền đùng đùng nổi giận mà lập tức quay về, vừa mới xuống khỏi phi cơ liền lập tức chạy đến nhà hát.
Thật không may, anh vừa mới đến nơi liền nhìn thấy cảnh Mộ Vi Vi và Minh Diệp cùng nhau ra khỏi nhà hát, lại còn vừa nói vừa cười trông rất vui vẻ.
Vì muốn lừa cô lên xe mà anh đã dùng đến cả trình độ diễn xuất cao nhất của mình rồi.
Cố Vi Vi không mở được cửa xe, đành phải từ bỏ ý định rồi đánh mắt liếc sang khuôn mặt hết sức lạnh lẽo và nghiêm trọng của người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
"Không phải ngày mai anh mới quay về sao?"
Phó Hàn Tranh đến tận lúc này mới nghiêng đầu sang, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào mắt cô.
"Xem mắt có hài lòng không?"
"....."
Cố Vi Vi mím chặt đôi môi, không nói gì cả.
"Hẹn hò có vui không?"
Càng nói ngữ khí của Phó Hàn Tranh lại càng lạnh đi mấy phần.
Anh cho cô thời gian và không gian để làm quen cân nhắc về mối quan hệ giữa bọn họ.
Vậy mà cô lại thừa lúc anh đi công tác không có mặt ở đây mà đi xem mắt người khác, hôm nay lại còn hẹn nhau đi xem nhạc kịch.
Cố Vi Vi rụt cổ lại, không hiểu sao lại có cảm giác cô hồng hạnh xuất tường rồi bị bắt gian tại chỗ vậy.
Phó Thời Khâm đang lái xe ở ghế trước liền cảm thấy cứ như thể hắn đang dựa lưng vào một ngọn núi tuyết vậy.
Khí lạnh từng đợt thổi qua sau lưng khiến tay lái của hắn suýt nữa thì run đến mức bẻ lái nhầm hướng.
Hai ngày nay không thấy bóng dáng Mộ Vi Vi đâu, điện thoại thì một cuộc cũng không thèm nghe, điều khiến người khác tức giận hơn cả là cô lại còn dám đi xem mắt người ta nữa chứ.
Chẳng trách anh trai hắn bay về sớm như thế mà đến cả nhà cũng không quay về ngó lấy một cái mà vừa xuống phi cơ đã trực tiếp đi tới đây bắt người.
Phó Hàn Tranh chờ Cố Vi Vi lên tiếng giải thích, nhưng cô lại chỉ thờ ơ quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe ngắm cảnh đường phố về đêm, đến một chữ cũng không muốn giải thích khiến cho bầu không khí vốn đã lạnh lẽo bên trong chiếc xe càng trở nên ngột ngạt đến đáng sợ.
Phó Thời Khâm lái xe về đến chỗ đỗ xe của nhà trọ Cẩm Tú liền lập tức xuống xe trước đi hít thở không khí.
Sau đó lại nhìn về phía Cố Vi Vi đang xuống xe mà nháy mắt một cái, ý là bảo cô nói chuyện với anh trai hắn cẩn thận một chút, đừng có mà liều mạng ngang như cua rồi lại tự mình chuốc lấy cực khổ.
Cố Vi Vi vẫn giữ thái độ không muốn giải thích gì cả như cũ, vừa về đến nhà trọ liền đi thẳng vào căn phòng mà hôm qua cô chưa dọn dẹp đồ đạc xong kia.
Sau đó kéo vali hành lý ra phòng khách, nói với Phó Hàn Tranh.
"Cảm ơn sự chăm sóc của hai người mấy hôm nay, tôi tìm được một nơi khác để chuyển ra ngoài ở rồi."
Trên mặt Phó Hàn Tranh không có biến hóa gì cả, anh lặng lẽ giơ tay lên xem giờ trên chiếc đồng hồ Patek Philippe.
Xem giờ xong, anh ung dung bước đến sô pha rồi ngồi xuống, không hề có dáng vẻ gì là muốn ngăn cản chuyện cô chuyển đi cả.
Cố Vi Vi thấy hắn không có ý kiến gì liền dứt khoát kéo vali định rời đi.
Nhưng cô còn chưa ra đến cửa thì đột nhiên điện thoại di động lại đổ chuông.
Cô lấy điện thoại ra xem, tên người gọi tới trên màn hình điện thoại, là chủ phòng trọ mà cô mới thuê.
Cố Vi Vi vừa bắt máy, chủ nhà trọ kia liền không thể chờ đợi được nữa mà nói cả một tràng dài.
"Mộ tiểu thư, thật ngại quá, chúng tôi vừa mới bán căn phòng đó đi rồi, bọn họ nói là cả khu này sẽ bị dỡ bỏ để xây dựng cửa hàng, cho nên sợ là không thể cho cô thuê được nữa. Tiền đặt cọc của cô tôi sẽ đền bù gấp đôi cho cô."
Từ vị trí mà Phó Thời Khâm đang đứng có thể trông thấy vừa nghe điện thoại xong sắc mặt của Cố Vi Vi liền có biến hóa, xem ra là Từ Khiêm đã giải quyết chuyện bên kia xong xuôi cả rồi.
Phó Hàn Tranh tâm trạng không tốt liền dứt khoát đòi dỡ nhà của người ta để xây dựng cửa hàng cho vui, đây không phải quá xấu tính sao.
Cố Vi Vi mím môi, cúp máy rồi quay lại phòng khách chất vấn Phó Hàn Tranh, "Anh cho người theo dõi tôi?"
Cứ cho là chuyện cô gặp Minh Diệp ở lễ khai trương của Minh gia là do Phó phu nhân kể cho anh đi.
Nhưng còn chuyện cô đi xem phòng, đến cả chủ nhà của cô là ai mà cũng biết thì cô không khỏi nghi ngờ là có người theo dõi mình."
Rõ ràng lúc nãy Phó Hàn Tranh xem giờ là đã sớm biết trước chủ phòng trọ sẽ gọi cho cô vào đúng lúc này.