Editor: Wave Literature
Cố Vi Vi giật mình hoảng sợ nhìn hắn, mặc dù phòng của cô và Phó Thời Dịch ở cách vách.
Nhưng, cách âm cũng không kém đến mức đó chứ.
Phó Thời Dịch hạ thấp giọng, nói.
"Đừng đoán lung tung, tối hôm qua cô gọi điện tới đúng lúc Phó Thời Khâm đang báo cáo công việc, hắn bị ép ăn cẩu lương cả một đêm, còn gọi tôi dậy ăn cùng."
Cố Vi Vi: "…"
Vì bọn họ bay cùng một chuyến với Cố Tư Đình, còn ngồi cùng khoang hạng nhất.
Cố Vi Vi và Phó Thời Dịch đều như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, một giây dài tựa một năm.
May mà, Phó Thời Dịch đã đổi chỗ ngồi cho cô.
Cô không ngồi quá gần Cố Tư Đình, còn có một tấm rèm ngăn cách tầm mắt, tâm trạng cũng không quá sốt sắng.
Từ thành phố Thịnh Tây bay tới Tây Đô mất hai tiếng rưỡi.
Cố Vi Vi có cảm giác đã hai thế kỉ trôi qua rồi, cuối cùng thì máy bay cũng hạ cánh.
Phó Thời Dịch đợi nhóm người Cố Tư Đình xuống bay bay trước, sau đó mới cùng Cố Vi Vi đi xuống.
Còn tưởng rằng, làm như vậy là không chạm mặt Cố Tư Đình nữa.
Kết quả là, vừa mới xuống khỏi máy bay, đi ra phía cửa VIP thì lại đụng trúng bọn họ lần nữa.
Lăng Nghiên nhìn thấy Cô Vi Vi, mỉm cười bước tới chào hỏi.
"Mộ tiểu thư, rất hân hạnh được làm quen với cô."
"Có chuyện gì không?"
Cố Vi Vi mỉm cười, che giấu tâm tình thật sự của mình một cách hoàn hảo.
Nhưng, Lê Hinh Nhi và người của đoàn làm phim vừa mới đi tới, nhìn thấy diễn viên Lăng Nghiên, liền kích động hào hứng hơn cả nhìn thấy tổng thống.
Chỉ có Cố Vi Vi và Phó Thời Dịch vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn có chút thiếu kiên nhẫn.
"Tên của Mộ tiểu thư, rất giống tên một người bạn tốt của tôi, cô ấy tên là Cố Vi Vi."
Thật sao?" Cố Vi Vi cười.
Bạn tốt?
Cô ta cướp mất trái tim của cô, bây giờ còn có mặt mũi ở đây nói mình là bạn tốt của cô sao?
"Thậm chí, cả ánh mắt của cô cũng có mấy phần giống cô ấy." Lăng Nghiên nói tiếp.
Cố Vi Vi càng cười sâu hơn, "Vậy người bạn tốt kia của cô đâu?"
Lăng Nghiên đột nhiên trở nên trầm mặc, liếc mắt nhìn Cố Tư Đình đứng bên cạnh.
Đáy mắt Cố Vi Vi xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, cô chết rồi, bọn họ đều im lặng với người ngoài.
Lê Hinh Nhi và những người khác trong đoàn phim chạy tới hỏi.
"Lăng Nghiên tiểu thư, chúng tôi… chúng tôi có thể chụp với cô một bức ảnh không?"
Mặc dù diễn viên Lăng Nghiên đã giành được rất nhiều giải thưởng, nhưng vì lý do sức khỏe nên không thể tham gia các hoạt động quảng bá phim được.
Người hâm mộ của cô hiếm khi được chụp ảnh chung hay xin chữ ký của cô, hôm nay bọn họ có thể gặp được Lăng Nghiên, là cơ hội ngàn năm có một.
Lăng Nghiên dịu dàng mỉm cười, "Đương nhiên là được rồi."
Lê Hinh Nhi và người trong đoàn phim hào hứng không thôi, ào ào chạy tới chụp hình chung, xin chữ ký.
Cố Vi Vi và Phó Thời Dịch liếc mắt nhìn nhau, quyết định đi ra ngoài rời khỏi đây trước.
Lăng Nghiên thấy Cố Vi Vi định đi, mỉm cười hỏi.
"Mộ tiểu thư, chúng ta có nên chụp chung một tấm hình không?"
Cố Vi Vi: "Xin lỗi, tôi không phải người hâm mộ của cô."
Phó Thời Dịch cũng hùa theo, "Tôi cũng không phải."
Hai người nói xong, không hẹn mà cùng đeo kính râm lên, đi thẳng không hề quay đầu nhìn lại.
"Bây giờ thì kể cả tôi không nói, anh trai tôi cũng sẽ biết chuyện cô quen biết Cố Tư Đình."
Cố Vi Vi liếc hắn một cái, "Biết rồi thì làm sao chứ, chẳng lẽ anh ấy chia tay tôi?"
Phó Thời Dịch: "Chia tay thì không thể nào, cùng lắm là không cho phép cô tới nước A, nghiêm trọng hơn một chút thì đem cô đi giấu, bảo cô quay về kết hôn sinh con sớm một chút gì đó mà thôi …"
"…"
Cố Vi Vi không hề nghi ngờ, Phó Hàn Tranh chính là kiểu người sẵn sàng làm mấy chuyện như vậy.
Phó Thời Dịch vỗ vỗ vai cô, trịnh trọng nhắc nhở.
"Vì thế, cô nhất định phải dỗ được anh trai tôi, nếu không chúng ta sẽ gặp xui xẻo đấy."
Anh trai hắn giao nhiệm vụ cho hắn, không được phép để Mộ Vi Vi tiếp xúc với người của Cố gia.
Bây giờ cô chẳng những quen biết Cố Tư Đình hơn nữa còn chạm mặt hắn, Mộ Vi Vi mà không dỗ được đại ca, hắn liền khó thoát tội.
Cố Vi Vi: "Dỗ thế nào?"
Phó Thời Dịch liếc cô một cái, trực tiếp nói.
"Đương nhiên là ôm hôn sau đó ngủ chung rồi."
"…"