Editor: Wave Literature
"…"
Cố Vi Vi đóng cửa phòng lại, thấp thỏm xem sắc mặt Phó Hàn Tranh.
Chẳng trách anh không gọi điện thoại tới, thì ra là tự mình chạy tới cửa hỏi tội rồi.
Trước khi lên máy bay Phó Thời Dịch đã báo cáo mọi chuyện với anh, chỉ sợ là anh vừa nghe Phó Thời Dịch nói xong liền trực tiếp bay tới đây.
Phó Hàn Tranh nhìn cô, "Hom qua em còn nói nhớ tôi, hôm nay gặp tôi rồi lại không vui sao?"
Cố Vi Vi đứng trước mặt Phó Hàn Tranh, như một đứa trẻ làm sai chuyện gì chuẩn bị nghe phê bình vậy.
"Anh muốn giáo huấn thế nào thì giáo huấn đi, tôi nghe."
Phó Hàn Tranh kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên đầu cô.
"Ai nói tôi tới đây để giáo huấn em chứ?"
Cố Vi Vi ngẩng đầu lên, "Không phải sao?"
"Tôi nói rồi, tôi đến ngủ cùng em."
Phó Hàn Tranh nói xong, lại hôn lên trán cô một cái.
Anh vừa nhận được tin tức xong, thực sự không yên tâm, cho nên quyết định bay tới đây trong đêm.
Cố Vi Vi vòng tay qua ôm eo Phó Hàn Tranh, khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên bờ ngực anh.
"Vậy để tôi ôm anh một lát đã."
Những chuyện xảy ra trong hai ngày nay, khiến cho thần kinh của cô luôn phải căng thẳng.
Ôm Phó Hàn Tranh như thế này, đối với cô mà nói là biện pháp chữa trị tốt nhất.
Phó Hàn Tranh kinh ngạc cúi đầu nhìn cô, khóe một khẽ hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
Từ trước tới nay cô chưa từng chủ động ôm anh, hôm nay lại đặc biệt chủ động rồi.
Cố Vi Vi ôm Phó Hàn Tranh mấy phút rồi mới buông tay ra.
"Muộn như vậy rồi anh còn chạy tới đây, ngày mai làm sao mà đi làm được?"
Nghe Phó Thời Dịch nói, gần đây bọn họ rất bận rộn.
Đặc biệt là, hiện tại Phó Thời Khâm đang ở châu Phi, Phó Hàn Tranh phải gánh vác nhiều công việc hơn trước.
"Trưa mai không bận lắm."
Phó Hàn Tranh cởi áo khoác ra ngồi lên sô pha rồi gọi.
"Lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi em."
"Không phải anh nói không phải tới đây để giáo huấn tôi sao?"
"Lại đây." Phó Hàn Tranh nhắc lại.
Cố Vi Vi thở dài, đi tới trước mặt hắn, quả nhiên vẫn là đến để hỏi tội mà.
Kết quả, Phó Hàn Tranh kéo cô ngồi lên đùi anh.
"Tại sao, em và Cố Tư Đình lại quen biết nhau?"
"Quen biết từ sau buổi liên hoan phim, bọn họ đang tìm người nào đó, đúng lúc tôi đang ở gần đó, bọn họ liền coi tôi là đối tượng khả nghi nên bắt lại, sau đó điều tra rõ ràng rồi thì thả ra."
Cố Vi Vi nói nửa thật nửa giả, không nhắc tới chuyện mình vì đi tìm người của Nguyên gia nên mới bị bắt.
Phó Hàn Tranh khẽ mím môi, gần đây anh thật sự nhận được tin tức, Cố Tư Đình đang tìm người của Nguyên gia.
"Vậy tại sao hắn lại mời em tới nhà hắn?"
Cố Tư Đình là kẻ kiêu ngạo, không phải ai cũng được bước chân vào cửa nhà hắn.
Cố Vi Vi tỏ vẻ vô tội mỉm cười, nói.
"Tôi cũng không biết, có điều tôi cảm thấy hắn ta thấy sắc nên nổi lòng tham, anh cũng biết đấy, bộ váy anh đưa tới hôm liên hoan phim tôi mặc quá đẹp."
Ánh mắt lạnh lùng của Phó Hàn Tranh hơi trầm xuống, "Thấy sắc nên nổi lòng tham?"
"Đúng vậy, hắn còn hỏi tôi có muốn đầu quân cho Truyền Thông Diệu Thế hay không những hai lần, nhất định là muốn cướp tôi qua đó để thực hiện quy tắc ngầm." Cố Vi Vi tiếp tục nói mò.
Cố Tư Đình mời cô tới, chỉ sợ là muốn điều tra cô.
Hoặc là hắn xem được đoạn phim cô đánh đàn, mà trong đoạn phim đó cô lại đàn bản nhạc của Liszt mà mình rất am hiểu.
Chẳng qua, hắn có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, cô chết rồi lại sống lại trên người Mộ Vi Vi.
Phó Hàn Tranh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng thâm trầm mấy phần.
"Dám bảo Thời Dịch cùng nhau lừa tôi, lá gan của em cũng không nhỏ đấy nhỉ."
Cô nói nghe thì rất hợp lý.
Nhưng anh lại luôn cảm thấy, còn điều gì đó thắc mắc mà anh không rõ nguyên do.
Cố Vi Vi không muốn giải thích chuyện này với anh nữa, giả vờ ngáp một cái.
"Tôi buồn ngủ rồi, chúng ta đi ngủ thôi."