*Chương có nội dung hình ảnh
Vietwriter
Hứa Thanh Mây tức giận tột cùng: “Mẹ, mẹ nghe thấy rồi chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Là Thanh Tuyết tự mình chạy đến đó, người ta không bắt em ấy!” “Bây giờ, mẹ còn gì để nói nữa không?" Phương Như Nguyệt sắc mặt khó xử, cắn răng nói: "Vậy thì lại làm sao?"
"Chúng ta phải thông qua sự việc mà nhìn bản chất, chuyện này, còn không phải là vì nguyên do của Lâm Mạc Huy kia sao!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Nếu Lâm Mạc Huy không chọc cậu Sinh, dù cho Thanh Tuyết qua đó, người ta cũng sẽ không đối với Thanh Tuyết như vậy!"
"Còn không phải vì Lâm Mạc Huy đánh người ta, người ta mới bắt Thanh Tuyết ở lại chứ?"
Hứa Thanh Mây tức giận bắt lấy ly trà ở trên bàn, từ từ rơi xuống đất, tức hét nói: “Mẹ chỉ biết đẩy trách nhiệm lên người Lâm Mạc Huy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Mẹ cả đời này, có thể nói chút lý lẽ không!"
Phương Như Nguyệt giật mình, Hứa Đình Hùng giận dữ: “Thanh Mây, con làm cái gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Sao lại nói với mẹ như vậy?"
“Bố mẹ còn sống ở đây mà con không thèm đặt vào trong mắt nữa à?"
"Tạo phản hở con?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Thanh Mây nước mắt tuôn ra, cắn răng nói: “Con có thể làm cái gì? Con có thể làm cái gì?"
“Con nói cho các người biết, lần này, nếu Lâm Mạc Huy có việc bất trắc gì, con cũng không thiết sống nữa!" "Các người ở với Thanh Tuyết luôn đi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói xong, Hứa Thanh Mây trực tiếp quay về phòng.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau, trầm mặc một hồi, Phương Như Nguyệt thấp giọng nói: “Không sao, không sao, qua thời gian này, nói sẽ thích ứng được thôi.”
Hứa Đình Hùng gật đầu: “Đúng rồi, đứa trẻ này, bây giờ là mê muội Lâm Mạc Huy quá rồi."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đợi sau này nó gặp được người tốt hơn, nó sẽ biết chúng ta hao tâm tổn huyết như thế nào thôi!”
"Ồ, đúng rồi điện thoại của Thanh Mây đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đi lấy điện thoại của nó ra, đừng để nó giữa chừng âm thầm gọi điện cho Lâm Mạc Huy."
Phương Như Nguyệt sắc mặt thay đổi, vội vàng nói: “Đúng rồi, nhanh lấy điện thoại nó ra đây."
Hai người chạy vào phòng của Hứa Thanh Mây, lấy điện thoại của Thanh Mây đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiện kiểm tra một chút trong phòng, phát hiện bên trong không có bất kì phương tiện truyền tin nào, hai người còn không yên tâm, cứ ngồi ở trong phòng nhìn chằm chằm Hứa Thanh Mây.
Hứa Thanh Mây tự nhiên biết rốt cuộc hai người có ý gì, càng tức căm căm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô cứ quấn mình trong chăn, nhìn cũng không đồng ý nhìn hai người này rồi!
Cùng một thời gian, biệt phủ Vạn Thịnh.
Hoắc Thiên Sinh nghe tình hình báo cáo của thuộc hạ, lập tức mặt đầy vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Làm tốt lắm!"
“Đợi lần này làm xong, quay về từ từ tao sẽ có thưởng cho mày!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hoắc Thiên Sinh cười lớn.
Người đàn ông mặt đầy vui vẻ, vội nói cảm ơn.
Hoắc Thiên Sinh đưa mọi người đi vào phòng đoàn đại diện của tỉnh Hải Dương.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này trong phòng đã tụ tập không ít người, đều là nhân vật lớn của ngành nghề chữa bệnh tỉnh Hải Dương.
Mọi người nhìn thấy Hoắc Thiên Sinh, lần lượt đứng dậy chào hỏi với Hoắc Thiên Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này, một người đàn ông đeo kính tiến sát lại: “Cậu Sinh, không phải thần y Kiệt sẽ đại diện tỉnh Hải Dương chúng ta tham dự sao? Thần y Kiệt còn chưa đến sao?"
Mọi người cũng mong được nhìn thấy thần y Kiệt.
Thực ra, mấy năm qua hội giao lưu loại này, bọn họ các ông chủ này, căn bản đều sẽ không đích thân tham gia, bọn họ chỉ cần chờ đợi kết quả là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng, lần này thần y Kiệt tự mình xuống núi, liền thu hút được vô số người đến.
Không có cách nào khác, trong ngành nghề chữa bệnh ở tỉnh Hải Dương, danh tiếng của thần y Kiệt quả thật rất có sức ảnh hưởng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc thần y Kiệt còn chưa bế quan, các dịp hội giao lưu sáu tỉnh như thế này, tỉnh Hải Dương bao giờ cũng dẫn đầu trong top ba. ở
Nhưng những năm gần đây, tỉnh Hải Dương chỉ toàn xếp hạng năm đến hạng bảy, đứng chót trong các tỉnh, những người theo ngành nghề chữa bệnh của tỉnh Hải Dương thật là nhẫn nhịn lắm rồi.
Bây giờ thần y Kiệt đã xuống núi, mọi người tự nhiên là hân hoan vui mừng, lần lượt vội đến, đều muốn kính thăm thần y Kiệt. Hoắc Thiên Sinh than một hơi: "Các vị, thần y Kiệt không thể đại diện tham dự tỉnh Hải Dương rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lời vừa nói ra, lập tức như một quả bom, trực tiếp nổ trong đám người. Mọi người đều lờ mờ hết rồi.
"Vì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không phải nói thần y Kiệt sẽ tham dự sao?"
"Sao đột nhiên không tham dự nữa?"
Mọi người lao nhao truy hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hoắc Thiên Sinh bất lực nói: “Các vị, tôi cũng không có cách nào.”
"Thần y Kiệt không biết có chuyện gì, bị một người tên là Lâm Mạc Huy mê hoặc rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Chính vừa nãy, ông ta tạm thời tuyên bố rút khỏi đoàn đại diện tỉnh Hải Dương!"
Nghe xong lời này, mọi người lại lần nữa kinh ngạc.
"Lâm Mạc Huy? Tên Lâm Mạc Huy đó là ai vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Người này đã làm gì vậy?"
"Thần y Kiệt sao lại nghe lời anh ta chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Người này là kẻ nào vậy, thế này là không phải cố ý hại tỉnh Hải Dương chúng ta à? Sao hắn ta có thể làm loại chuyện này?"
Mọi người lần lượt thảo luận, có chút tính khí nóng nảy, thậm chí trực tiếp mắng mỏ Lâm Mạc Huy.
Mọi người đều là tràn đầy lòng tin vội đến tham dự, hơn nữa, bọn họ cũng đều lấy ra tiền vốn cực lớn, muốn đổi lại càng nhiều lợi nhuận.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nếu lần này thua rồi, vậy bọn họ cũng phải thiệt thòi lớn rồi.
Cho nên, thần y Kiệt không tham dự, đối với bọn họ mà nói, nhưng mà vô cùng quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bây giờ Hoắc Thiên Sinh nói Lâm Mạc Huy mê hoặc thần y Kiệt rồi, để thần y Kiệt không tham dự, trong lòng mọi người trực tiếp hận Lâm Mạc Huy đến tật cùng.
Hoắc Thiên Sinh trái lại âm thầm cười lạnh trong lòng, đây chính là kết quả mà anh ta muốn.
Hoắc Thiên Sinh hướng về người đàn ông đưa mắt ra hiệu, người đàn ông hiểu ý, lập tức to giọng nói: “Lâm Mạc Huy này là người đến từ công ty dược phẩm Hưng Thịnh ở thành phố Hải Tân."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Anh ta không chỉ mê hoặc thần y Kiệt, hơn nữa, còn tự mình thành lập đoàn đại diện thành phố Hải Tân, thoát ly đoàn đại diện tỉnh Hải Dương, đích thân đến tham dự."
“Anh ta vì muốn dành thắng lợi, vì lợi ích của bản thân mà mê hoặc thần y Kiệt rút trận!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh ta đây là tuyên bố đối đầu với tỉnh Hải Dương chúng ta!" Lúc này, mọi người càng phẫn nộ, bắt đầu lần lượt mắng chửi công ty dược phẩm Hưng Thịnh.
Hơn nữa, trong đó có không ít người cùng công ty dược phẩm Hưng Thịnh còn có một số nghiệp vụ qua lại.
Nghe nói như vậy, mọi người cũng đều tức giận rồi, lần lượt ồn ào phải cắt đứt triệt để qua lại với nghiệp vụ của công ty dược phẩm Hưng Thịnh.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hoắc Thiên Sinh rất hài lòng, anh ta chính là mượn cơ hội lần này, để công ty dược phẩm Hưng Thịnh sụp đổ triệt để, để Lâm Mạc Huy trở thành con chuột chạy qua đường.
Lần này, anh ta quyết tâm không chỉ triệt để giẫm đạp Lâm Mạc Huy xuống dưới chân, còn phải trực tiếp nuốt cả công ty dược phẩm Hưng Thịnh.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chỉ cần có thể làm được những chuyện này, anh ta liền lập đại công, đến lúc đó, địa vị ở gia tộc tuyệt đối bay vọt lên!
Mọi người thảo luận một lúc, Hoắc
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter