Mọi người xung quanh khi nghe thấy cái tên Phạm
Minh Tú thì xì xào bàn tán. "Trời ạ, cô ta là vợ của Phạm Minh Tủ ư?" "Phạm Minh Tú là ai?" "Ông không biết Phạm Minh Tú là ai? Người không biết a? Đó là một ông lớn ở Hà Đông này, được mọi người xưng gọi là thầy Minh. Là em trai của Phạm Minh Lượng một trong mười thương nhân lớn ở khu này đó!" "Đây là người của nhà họ Phạm, ngày trước nhà họ Phạm từng nằm trong thập đại gia tộc đó!"
Hứa Thanh Mây không ngờ, người phụ nữ này lại có địa vị cao như vậy, cô bối rối không biết làm sao.
Người phụ nữ kia đắc ý, lại quay ra chì chiết cô Cái thử lầng lở để tiên nhà cô giờ còn muốn kiến tôi nữa không?"Mọi người thi nhau lên tiếng khuyến cô: "Cô gái đi, tôi khuyên có nên cúi đầu xin lỗi bà chủ Phạm đi "Nếu không, lát nữa thấy Minh tới thì không xong
Những người khác cũng ổn ào: "Đúng đó, cô lại dám động vào vợ con thấy Minh, mau xin lỗi người ta đi, không thì có chuyện lớn đó?" "Cô gái này cũng xinh đẹp đó, sao lãng phí sắc đẹp đi quyến rũ đàn ông chứ" "Loại con gái này tôi thấy nhiều rồi, dựa vào khuôn mặt đẹp đi làm tiểu tam phá hoại gia đình người ta, xong tự phong cho mình danh phận dấn thân vào xã hội thượng lưu. Không biết nhìn lại mình xem bản thân là hạng người gì."
Mọi người liên tục sĩ nhục cô không thương tiếc, nhân cơ hội nịnh bợ người phụ nữ kia.
Hứa Thanh Mây vừa tức vừa tủi thân, mặt đỏ bừng lên.
Lâm Quế Anh đứng lên che trước người Hứa Thanh Mây, giận dữ hét lên với mọi người: "Chị tôi không phải loại người đó "Các người đều là người xấu "
Một người đàn ông già bố giờ tay lớn: "Con bénày, mày chửi ai đó "Muốn ăn đòn phải không?"
Lâm Quê Anh hoảng sợ, Hứa Thanh Mây vội vàng kéo cô ra sau lưng mình như gà mẹ che chở gà con.
Người đàn ông kia thấy Hửa Thanh Mây xinh đẹp thì nổi lên ý xấu, giở trò đồi bại.
Đúng lúc đó thì một cánh tay khỏe mạnh khác nắm lấy cổ áo hắn ta xách hắn ta lên cao.
Lâm Mạc Huy đã trở lại rồi!
Anh giữ chặt tay người đàn ông kia rồi tất mạnh và liên tục vào hai bên mặt hắn.
Người đàn ông nọ hai bên mặt sưng vù lên, miệng và mũi đều chảy máu, mấy cái răng rụng rơi xuống đất, cả người choáng váng vẫn chưa kịp phản ứng chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình.
Dù vậy nhưng Lâm Mạc Huy vẫn chưa dừng tay mà đập đầu hắn vào bàn.
Sau khi bị đánh bầm dập, mặt người đàn ông bê bét máu, yếu ớt ngã ra đất không dậy nổi.
Khung cảnh bốn phía bỗng trở nên im lặng là thường, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Làm Quốc Anh thấy Làm Mạc Huy quay về, vuimừng gọi anh: "Anh đi!"
Lâm Mạc Huy che chở cho Hứa Thanh Mây và Lâm Quế Anh ở phía sau người mình, dịu dàng nói: "Dung so!" "Có anh ở đây rồi, đừng sợ, anh sẽ không để ai động đến một sợi tóc của các em đâu!"
Mọi người ngày đó một lúc cuối cùng cũng kịp phản ứng.
Người phụ nữ giận dữ chỉ thẳng tay vào mặt Lâm Mạc Huy mắng: "Hóa ra cậu cùng một giuộc với con tiên nhân kia?" "Dám gây sự trên địa bàn của Phạm Minh Tủ, cậu chán sống rồi à?" "Có biết chồng tôi là..."
Lâm Mạc Huy mạnh mẽ tát vào mặt người phụ nữ kia một cái, rồi lạnh lùng nói: "Tôi không biết!" "Cứ gọi chống cô đến đây!"
Người phụ nữ giật mình chết sững tại chỗ,
Người phụ nữ này quyền cao chức trọng chắc chưa bao giờ bị người đánh như vậy. Mọi người xung quanh cũng sợ ngày người, nhưng rất nhanh lại có máy người đứng đầy
Bạn họ đều muốn nhân cơ hội này để nịnh bợPhạm Minh Tú. "Vợ của thấy Minh mà mày cũng dám động vào, đúng là chán sống mà!" "Người đầu xông lên đánh hắn."
Mấy người đàn ông xông tới định đánh cho Lâm
Mạc Huy một trận nhừ tử.
Lâm Mạc Huy không thèm lên tiếng mà dùng hành động để chứng minh thay cho sự phẫn nộ trong anh, đánh cho mấy người đó lăn ra đấy kêu cha gọi mẹ.
Mọi người đang chờ xem trò vui cũng kinh ngạc và sợ hãi, họ không ngờ Lâm Mạc Huy lại khỏe đến vậy. Người phụ nữ cũng ngày người sợ hãi, nhưng rất nhanh sau đó lại hét lên: "Còn dám đánh người ư?" "Các người chờ đó, tôi sẽ gọi cho chồng tôi đến đây!" "Lát nữa chồng tôi tới, tôi chống mắt lên xem các người chết khó coi thế nào!"
Mọi người đứng xem xung quanh đều trở nên hưng phần. Nếu Phạm Minh Tủ tới đây thì lại có kích hay để xem rồi.