Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y (thần Y Tái Thế) - Lâm Mạc Huy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 345: Cô cả




Một tiếng xưng hô khiến cho tất cả những người có mặt tại hiện trường sợ ngây người.



Tròng mắt ông chủ thiếu chút nữa trừng rớt ra ngoài, ông ta kinh hoàng nhìn Hạ Vũ Tuyết.



Hoắc Đông đã xưng hô với Hạ Vũ Tuyết như vậy, có thể thấy được đây thật sự là một nhân vật lớn.



May mà vừa nãy ông ta đã khách khí rồi đấy, chứ lỡ như có nói gì đó không nên chẳng phải là hỏng bét rồi sao?



Còn đám người Triệu Nhã thì đứng sững tại chỗ.



Tình huống gì thế này?



Hạ Vũ Tuyết có quen với Hoắc Đông? Không đúng, nhìn thái độ của Hoắc Đông, chỉ sợ bọn họ không chỉ quen biết đơn giản như vậy?



Lâm Mạc Huy cũng có hơi kinh ngạc nhìn Hạ Vũ Tuyết, không ngờ Hạ Vũ Tuyết lại có danh tiếng ở trại Ngô như vậy.



Bất quá ngẫm lại cũng bình thường. Nếu như Hạ Vũ Tuyết không có mối quan hệ ở đây... Thì ông cụ Hạ sao có thể yên lòng để cô đến cái nơi hỗn tạp này.



Hạ Vũ Tuyết khoát tay: “Lần nào Lâm Chiêu cũng chỉ có 3 điều, ăn cơm, ngắm phong cảnh, tặng lễ vật, sau đó lại đưa tôi về nhà." “Lần này tôi không tìm anh ta đâu, tôi muốn tự mình dạo chơi.



Đám người Triệu Nhã trợn tròn mắt, nhìn cái điệu bộ này, chẳng lẽ mỗi lần Hạ Vũ Tuyết đến đều là do Lâm Chiêu tự mình tiếp đãi?



Hoắc Đông cũng cười, nói: “Cô cả, đó chẳng phải do anh Chiêu cưng chiều cô sao." “Hơn nữa, nơi này hạng người gì cũng có, một mình đi ra ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì, anh Chiêu phải giải thích với cha nuôi thế nào đây!”



Hạ Vũ Tuyết: "Anh ta giải thích với ông nội thế nào là chuyện của anh ta."



Mọi người kinh ngạc, nghe cái điệu bộ này, chẳng lẽ Lâm Chiêu là con nuôi của ông nội Hạ Vũ Tuyết?



Khó trách vì sao Hạ Vũ Tuyết có thể hô to gọi nhỏ với Lâm Chiêu, quan hệ của bọn họ cũng đâu phải bình thường.



Hoặc Đông cười gượng: “Cô cả à, anh Chiêu còn đang bận tiếp khách. “Anh ấy không biết cô ở đây, cho nên phải tôi đến giải quyết chuyện này." “Cô chờ một chút, tôi gọi cho anh Chiêu ngay, kêu anh ấy đến.



Mọi người lần nữa chấn động, hiện tại Lâm Chiêu đang bận chiêu đãi khách, đó nhất định là những nhân vật cấp cao.



Thế mà Hạ Vũ Tuyết đến lại có thể khiến Lâm Chiêu bỏ mặc khách, trực tiếp đến đón mức độ coi trọng quả thực không tầm thường.



Hạ Vũ Tuyết lập tức khoát tay: "Không cần. “Tôi còn có chút chuyện cần giải quyết, anh đến cũng được.



Hoắc Đông liền nói: “Hử?" “Cô cả, cô có việc gì cứ căn dặn tôi.”



Hạ Vũ Tuyết quay đầu nhìn về phía mấy người Triệu Nhã.



Đám người kia bị dọa thiếu chút ngã quỵ xuống đất, đương nhiên bọn họ biết rất rõ là chuyện gì. “Ừ, chính là mấy người này.” “Đánh cuộc thua tôi, còn muốn chơi xấu. “Rót rượu cho chúng tôi, tôi uống rồi, nhưng bọn họ lại không uống." “Tôi muốn hỏi một chút, chẳng lẽ quy củ ở trại Ngô kém vậy sao?"



Hạ Vũ Tuyết nói.



Sắc mặt Hoắc Đông rét lạnh, trầm giọng nói: “Còn có việc này?” "Mẹ kiếp, đời này, ông đây ghét nhất là loại người nói không giữ lời!” "Mau, đem mấy tên rác rưởi này về cho tôi.” “Băm ra, sau đó ném cho chó ăn!” website cập nhật truyện nhanh nhất



Đám người Triệu Nhã bị dọa thiếu chút nữa tè ra quần, Triệu Nhã hoảng sợ nói: “Cô chủ Tuyết, cô tha cho tôi đi... “Tôi... Tôi thật không biết cô quen với anh



Chiêu.” “Chuyện này... Chuyện là này là do chúng tôi sai, rượu này tôi sẽ uống, cô cho tôi một cơ hội đi...



Những người khác cũng bắt đầu van xin..., ngay cả cái tên Mạc Luân vẫn luôn tự xưng là võ nghệ cao cường kia cũng lộ vẻ khủng hoảng.



Hạ Vũ Tuyết không kiên nhẫn mà khoát tay: “Vừa rồi bảo cô uống, cô không uống! “Bây giờ người của tôi đến, cô lại muốn uống, cô đang giỡn đó hả?" “Sao hả? Cô cảm thấy nhóc Đông rất rãnh rỗi, chuyên môn chạy đến đây xem các người uống rượu?"



Hoắc Đông vô cùng xấu hổ, ở trại Ngô, anh ta cũng thuộc hàng đại ca đấy, vậy mà trong miệng Hạ Vũ Tuyết lại thành "nhóc Đông”.



Đám người kia lộ vẻ cầu xin, hiện tại chỉ có cảm giác muốn chết đi cho rồi.



Bọn họ thật không ngờ Hạ Vũ Tuyết đi cùng với Lâm Mạc Huy lại có thân phận đặc biệt như vậy.



Bọn họ cứ nghĩ Hạ Vũ Tuyết chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi, đoán chừng có thể là loại xuất thân bần hàn.



Chung quy cũng bởi lần này Hạ Vũ Tuyết mặc đồ thể thao, nhìn kiểu gì cũng không giống người có tiền.



Hoắc Đông khoát tay: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, lôi toàn bộ xuống!”



Mấy tên thủ hạ của Hoắc Đông vọt lên, không hỏi nguyên do, lập tức lôi đám người Triệu Nhã ra ngoài.



Hoàng Vĩnh Văn cắn răng, đột nhiên nói: "Chờ một chút!” "Anh Đông, tôi... tôi là người của nhà họ Hoàng ở Tỉnh Hải Dương." “Có thể nể mặt nhà họ Hoàng vài phần không?”



Hoắc Đông không kiên nhẫn khoát tay: “Họ Hoàng cái con khỉ!” “Tao biết hết mấy tên thừa kế của họ



Hoàng.” “Nhìn bộ dạng của mày, chắc là con riêng của họ Hoàng chứ gì. “Hừ, dù là người thừa kế của nhà họ Hoàng ở đây cũng chưa dám bảo tao nể mặt." “Mày thì là cái thả gì, còn dám đòi tạo nề mặt?"



Hoàng Vĩnh Văn ngơ ngác, lúc trước hắn ta vẫn luôn ỷ vào danh tiếng của nhà họ Hoàng, giả danh lừa bịp khắp nơi, lần nào cũng thành công.



Ai ngờ đến đây, danh tiếng của họ Hoàng lại không có chỗ dùng.



Đám người sắp bị kéo ra ngoài, đột nhiên, Triệu Nhã nghĩ đến một việc, vội nói: “Lâm Mạc Huy, Lâm Mạc Huy, giúp tôi, hãy giúp chúng tôi. “Nể tình Thanh Mây, tôi là bạn học với Thanh Mây, chúng tôi ở cùng ký túc xá. “Cầu xin cậu, cậu coi như nể tình Thanh Mây đi...”



Triệu Nhã này cũng không ngốc, biết rõ cầu xin Hạ Vũ Tuyết vô dụng, chỉ có thể thử cầu Lâm Mạc Huy xem có cơ hội sống hay không, đây cũng là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của cô ta.



Lâm Mạc Huy thật sự không muốn để ý đến cô ta, nhưng trước kia, Hứa Thanh Mây đã từng nói lúc ở trường, Triệu Nhã cũng xem như có giúp cô ấy vài việc. “Được rồi." “Để bọn họ nâng cốc uống cạn, chuyện này đến đây thôi.”



Lâm Mạc Huy khoát tay.



Hoắc Đông nhướng mày, vừa định lên tiếng.



Hạ Vũ Tuyết đã vội nói: “Nếu anh Huy đã nói vậy, vậy thì tạm tha cho mạng chó của các người. “Bất quá, rượu này, phải uống!" “Còn nữa, nợ tiền tôi, phải trả!"



Đám người Triệu Nhã tìm được đường sống trong chỗ chết, nào dám có ý khác, vội vàng bưng rượu lên uống ừng ực.



Nhưng tửu lượng của mấy người họ sao có thể so với Lâm Mạc Huy.



Uống được vài ngụm đã bắt đầu nôn ra, nhưng bọn họ lại không dám dừng lại, nôn được một lúc lại uống tiếp.



Cuối cùng, cả đám gần như là rót rượu vào, sau đó là ói máu ra.



Hạ Vũ Tuyết lộ vẻ chán ghét, bụm mũi nói: “Được rồi, các người cũng đã uống rượu. “Tiền thì tính thế nào đây?”



Sắc mặt Hoàng Vĩnh Văn rất khó coi, nhưng lại không thể không chuyển cho Hạ Vũ Tuyết 3,5 tỷ ngay tại chỗ.



Thu được tiền, lúc này Hạ Vũ Tuyết mới hài lòng cười: “Thật tốt quá, quỹ ngân sách của tôi cuối cùng cũng nhận được khoản tiền đầu tiên. “À, đúng rồi, nhóc Đông, anh đem cái đồng hồ này bán giúp tôi đi nhé." tôi!” “Bản xong chuyển tiền vào tài khoản của



Đồng hồ mà Hạ Vũ Tuyết nói chính là cái Rolex mà Hoàng Vĩnh Văn thua bọn họ.



Hoắc Đông liếc nhìn: “Cô cả, cô muốn dùng tiền à?” “Cần cứ nói một tiếng, trong tay tôi còn dư vài trăm tỷ, bất cứ khi nào cũng có thể chuyển cho cô.”



Hạ Vũ Tuyết khoát tay: “Anh đủ chưa, họ Hạ ở Hải Tân của chúng tôi thiếu tiền từ lúc nào thế?" “Gần đây tôi có ý định thành lập một cái quỹ cứu trợ, giúp người nghèo chữa bệnh, dự định chi tiền hỗ trợ những người không có khả năng chi trả viện phí, cho nên mới cần tiền.” “Bản cái đồng hồ này đi, chuyển tiền vào quỹ của tôi, coi như là làm chuyện tốt."



Triệu Nhã trợn trừng mắt, run giọng nói: “Cô... Cô là người họ Hạ ở Hải Tân?” “Ông cụ Quân... ông cụ Quân là gì của cô?”



Danh tiếng của nhà họ Hạ ở Hải Tân không nhỏ, cụ Hạ là bác sĩ đứng đầu trong toàn thành phố Hải Tân.



Triệu Nhã là người ở Hải Tân, đương nhiên cô ta từng nghe qua danh tiếng của cụ На.



Hoắc Đông lườm cô ta: "Đám rác rưởi các người còn chưa biết à?” “Vị này chính là cô chủ cả của nhà họ Hạ.” “Đời thứ ba của nhà họ Hạ chỉ có một cô con gái duy nhất, cô chủ Hạ Vũ Tuyết!



Lời này vừa nói ra, tất cả những người trong phòng đều sợ ngây người.



Cô chủ nhà họ Hạ, đẳng cấp đã vượt qua bọn họ rất nhiều, đây vốn dĩ là người mà bọn họ không có khả năng tiếp xúc!



Sắc mặt Hoàng Vĩnh Văn đỏ lên, ngẫm lại vừa rồi mình còn khoe khoang trước mặt Hạ Vũ Tuyết, hắn ta xấu hổ tới mức muốn độn thổ.



Bất kỳ ai trong nhà họ Hạ cũng có nhiều tiền hơn hắn ta, hắn ta nào có tư cách khoe khoang trước mặt Hạ Vũ Tuyết?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK