*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Người đàn ông này cảm thấy choáng váng, một lúc sau anh ta mới có thể tỉnh táo lại được. Người bị thương trên mặt đất cũng mở to mắt, cả người anh ta run lên: "Anh, làm sao anh biết được?"
Ngay sau đó, dường như anh nghĩ tới cái gì đó đột nhiên kêu lên: "Đúng rồi, anh chính là người của Cổ Tôn."
Sắc mặt của anh ta thay đổi rõ rệt, anh ta nói tiếng Miêu Cương với người đàn ông và ra hiệu cho người đàn ông để anh ta lại một mình rồi mau chóng chạy đi. Sắc mặt của người đàn ông đó thay đổi liên tục, anh ta nhìn thẳng vào Lâm Mạc Huy rồi do dự không biết có nên sử dụng hết những thứ mình học được ở
Tộc độc dược Mộc Giang để chiến đấu với Lâm Mạc
Huy hay không.
Lâm Mạc Huy nghe thấy vậy liền nắm bắt được từ khóa trong lời nói của anh ta chính là Cổ Tôn của Tộc độc dược Mộc Giang.
Trước đây Dạ Mạt và Tả Hộ Pháp cũng đã từngđề cập đến Cổ Tôn. Hơn nữa, họ vẫn làm việc cho Cổ Tôn. Bây giờ, nghe giọng điệu của hai người này thì chắc hẳn bọn họ là kẻ thù của Cổ Tồn rồi.
Vậy rốt cuộc Cổ Tôn Tộc độc dược Mộc Giang này là ai? Người đàn ông do dự hồi lâu, cuối cùng cũng buông tay xuống, anh ta trầm giọng nói: "Anh là ai mà lại biết chuyện của Miêu Cương chúng tôi? Chuyện này là bí mật của Miêu Cương, rốt cuộc là ai đã tiết lộ cho anh biết?"
Lâm Mạc Huy không trả lời, anh hỏi: "Tôi đã nói với anh nhiều rồi. Bây giờ cũng đã đến lúc anh nên trả lời câu hỏi của tôi. Hai người các anh là ai?"
Người đàn ông suy tư một lúc, sau đó thở dài: "Tôi là Tang Huy là một trong bảy mươi hai đồng, còn đây là em trai tôi Tang Hưng.” Lâm Mạc Huy trong lòng không khỏi cảm thán, người này hóa ra là một trong những người đứng đầu của Miêu Cương.
Tang Hưng nằm trên mặt đất lo lắng nói: "Anh, anh đừng nói cho anh ta biết chuyện này. Anh ta là người của Cổ Tôn."
Tang Huy thở dài nói: "Nếu anh ta thực sự là người của Cổ Tôn thì anh ta cũng sẽ biết rất rõ chuyện của Miêu Cương chúng ta. Giữ bí mật thì có ích lợi gì?"
Tang Hưng không khỏi sững người một lúc, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì anh ta thấy điều này cũng rất có lý.
Tang Huy nhìn Lâm Mạc Huy và nói một cáchbình tĩnh: "Đúng vậy, chúng tôi đến đây để tìm kiếm con tằm vàng. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn chưa có bất kỳ manh mối nào, nếu anh muốn lấy tung tích con tằm vàng từ chúng tôi thì đây là điều không thể”
Lâm Mạc Huy cười nhẹ rồi nói: "Tôi không phải là người nhiều chuyện như vậy. Tôi chỉ muốn biết chính xác là các anh đang đi tìm con tằm vàng để làm gì?”
Tang Huy cân nhắc hồi lâu, cuối cùng thì thào nói: "Chúng tôi đương nhiên là muốn đưa con tằm vàng trở về Miêu Cương.
Lúc này, Tang Hưng nằm trên mặt đất lớn tiếng nói: "Tôi nói cho anh biết, bảy mươi hai vị trưởng lão của Miêu Cương sẽ không bao giờ đầu hàng. Cổ Tôn muốn khống chế Miêu Cương thì đó hoàn toàn là một giấc mộng viển vông. Bây giờ bảy mươi hai vị trưởng lão đều đến thành phố Tân Hải để tìm con tằm vàng của bộ tộc rồi. Chỉ cần chúng tôi tìm thấy con tằm vàng thì Cổ Tôn hoàn toàn không phải đối thủ của chúng tôi. Bảy mươi hai vị trưởng lão của Miêu Cương sẽ giành lại sự tự do cho tộc của mình. Nếu Cổ Tôn bị chúng tôi tiêu diệt thì anh mà giúp anh ta cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."
Lâm Mạc Huy ở nụ cười, hóa ra là đang tranh giành quyền lực. Có vẻ như Cổ Tôn muốn kiểm soát Miêu Cương, nhưng bảy mươi hai vị trưởng lão trong đó lại không muốn đầu hàng. Vì vậy, họ muốn tìm con tắm vàng để đối phó với Cổ Tôn. "Anh nên biết rằng nếu mang con tằm vàng về Miêu Cương thì nó có thể làm hại đến người dân nơi đây." Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói.
Xem ảnh 1