*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Lâm Mạc Huy bình tĩnh, anh cầm thẻ ngân hàng đưa cho Hứa Thanh Mây đang đứng bên cạnh. "Nhà họ Lưu xử lý chuyện của Lưu Lân rất nhanh!" "Vì anh đã đích thân tới cửa xin lỗi nên tôi sẽ cho qua. Được rồi, anh có thể về đi "Xin lỗi vì đã làm phiền anh!"
Nói xong Lưu Thiên Vũ cúi người, đem mấy người nhà họ Lưu phía sau cung kính rời đi.
Mọi người trong nhà vẫn còn chưa hết bàng hoàng sau chuyện vừa rồi.
Không biết trải qua bao lâu, Hứa Đình Hùng rốt cục cũng có phản ứng: "Lâm Mạc Huy, chuyện này... chuyện này thật sự đã giải quyết xong rồi sao?"
Lâm Mạc Huy cười nói: "Bố, đương nhiên là thật rồi!" "Nhìn xem, người nhà họ Lưu đều đã tới xin lỗi chúng ta."
Hứa Đình Hùng vui mừng khôn xiết, vỗ vỗ mạnh vào vai Lâm Mạc Huy: "Con trai ngoan, thật sự khônglàm tôi thất vọng! Tôi biết cậu sẽ không sao mà. Tuyệt vời, tuyệt vời quá!" "Phương Như Nguyệt, bà mau lấy rượu ra đây nào!"
Phương Như Nguyệt cũng vô cùng vui mừng, chạy vào và mang một chai rượu tới.
Nhìn thấy phản ứng của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt, Lâm Mạc Huy cũng rất hài lòng.
Trước đây hai người này đều có thành kiến với anh, sau bao nhiêu chuyện, thái độ của họ đối với anh cuối cùng cũng thay đổi. "Thanh Mây, hơn một nghìn tỉ này em lấy ra một trăm tỷ đưa cho anh Hổ đi. Đêm qua Hổ Đông An và rất nhiều đàn em đã bị thương. Em đưa cho họ để họ tự lo chi phí y tế và những khoản khác." Lâm Mạc Huy chậm rãi nhắc nhở.
Hứa Thanh Mây vội vàng gật đầu: "Vâng a!"
Hứa Thanh Tuyết vội vàng chạy tới hồ hởi: "Tiền chữa bệnh có cần nhiều như vậy không? Một trăm tỷ? Lâm Mạc Huy, có bao nhiêu người bị thương chứ?" "Nhiều nhất chỉ có tầm chục người bị thương trong đêm qua. Tại sao lại phải cho bọn họ nhiều tiền như thế chứ?"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng cảm thấy hơi tiếc, nhưng vì không phải tiền của mình nên họ cũng đành chịu.
Hứa Thanh Mây cau mày nói: "Em thì biết cái gì? Hôm qua nhà họ Lưu đã phải bao nhiêu người tới để đánh nhau với bọn họ? Có thể chi phí y tế của bọn họkhông nhiều đến mức đó nhưng mấu chốt là tất cả những người ấy đã chiến đấu một cách hết mình và trung thành vì chúng ta. Chúng ta không thể làm một người máu lạnh, đúng không? Hơn nữa tối hôm qua Hổ Đông An đã phải ít nhất cũng phải gần trăm người. Chị nghĩ mình cũng cần phải trả tiền cho những người này chứ. Nếu không nhờ mấy trăm người này thì đêm qua chúng ta khó có thể để an toàn được. Cho bọn họ số tiền đó thì có gì sai chứ?"
Những lời này đã được Hứa Đình Hùng nhanh chóng tán thành. Ông ta gật đầu một cái nói: "Thanh Mây nói đúng! Tối hôm qua mẹ của con suýt chút nữa đã bị bọn chúng bắt đi, bây giờ người bình an vô sự rồi, chi ra một trăm tỷ cũng không có gì là vô lý.
Hứa Thanh Tuyết lo lắng nói: "Nhưng phải chi ra những một trăm tỷ, có cần phải đưa nhiều tiền như vậy không?"
Hứa Thanh Mây trừng mắt nhìn cô ta nói: "Em có thể biết điều chút được không? Số tiền này là do Lâm Mạc Huy được bồi thường. Liên quan gì đến em? Không phải vừa rồi em muốn rời đi sao? Bây giờ hãy mau chóng đi đi."
Khuôn mặt Hứa Thanh Tuyết đỏ lên vì hổ thẹn, cô ta nhìn thấy Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt không để ý đến mình liền quay đầu lại nói: "Quên đi, em không thèm nói nhảm với chị! Em đi ngủ trước đây, chị muốn làm gì thì làm. Mới kiếm được có một chút tiền đã vung ra những một trăm tỷ. Đúng là coi tiền như rác rưởi mà."
Hứa Thanh Tuyết lầm bầm rồi đi vào phòng ngủ,
Xem ảnh 1