Hạ Vũ Tuyết nháy mắt với Lâm Mạc Huy một cái, cười nói: "Anh Huy, nếu người ta đã hào sảng như vậy rồi, chúng ta không thể làm mất thể diện của người Hải Tân nha." "Nào, cạn."
Hạ Vũ Tuyết trước đó từng nghe anh Hồ nói rồi, tửu lượng của Lâm Mạc Huy thuộc dạng ngàn ly không say.
Những người này muốn đấu rượu với Lâm Mạc Huy, tuyệt đối là muốn chết đây mà. Lâm Mạc Huy cũng lười nể mặt đảm người này nữa, bưng cốc uống luôn.
Ba cốc lớn, Lâm Mạc Huy uống cạn không hề dừng lại, toàn bộ đều rót cả vào bụng.
Uống cốc thứ nhất, đám Hoàng Vĩnh Văn còn đang dương dương tự đắc.
Cốc thứ hai, sắc mặt bọn họ đã bắt đầu thay đổi. Cốc thứ ba, lần này sắc mặt bọn họ đã thay đổi hoàn toàn.
Ba cốc rượu lớn như vậy, thì chỉ một cốc thôi cũng đã đủ để quật ngã một người thường rồi.
Trước đó Lâm Mạc Huy đã uống chừng một lít, hiện tại lại cạn thêm ba cốc lớn mà mặt vẫn không đổi sắc, tửu lượng như vậy quá kinh khủng rồi.
Hạ Vũ Tuyết nheo mắt cười, nhìn về phía đám người kia: "Rồi, anh Huy nhà chúng tôi đã uống xong." "Hiện tại đến lượt các vị đi." "Ai bắt đầu trước nào?"
Đám người kia quay sang nhìn nhau, bọn họ uống sao nổi.
Loại cốc to này, một cốc thôi bọn họ đã ngã rồi.
Triệu Nhã cười khan một tiếng: "ấy chết, đột nhiên nhớ ra, bọn tôi còn có chút chuyện." "Uống bao nhiêu như vậy sợ là không làm được chuyện." "Hay là, để nợ lần sau đi?" "Lâm Mạc Huy, lần sau gặp lại, bọn tôi nhất định bù gấp đôi."
Mấy người kia liên tục gật đầu, rõ ràng tỏ thái độ muốn chơi xấu.
Hạ Vũ Tuyết cười nhạt: "Lần đầu tôi nghe đến chuyện uống rượu với nhau mà phải hẹn lần sau uống bù đấy." "Sao hả? Người Hải Tân bọn tôi can đảm như thế, mà người bên tỉnh anh mất mặt thế này kia à?" "Chậc chậc chậc, may mà tôi đây không có lấy chồng Hà Nội, không thì tôi không chịu nổi mất thể diện cỡ này đâu."
Một câu nói, đã gom cả hội kia vào mắng một lượt.
Hoàng Vĩnh Văn không khỏi tức tối, bực dọc nói: "Nói thì nói là được rồi, cô còn phải kéo cả người Hà Nội vào làm gì?" "Uống rượu thôi chứ có gì hơn người đâu." "Để tôi uống trước."
Nói xong, Hoàng Vĩnh Văn cầm ly rượu trước mặt, uống một hơi cạn sạch. "Ly thứ nhất." Hoàng Vĩnh Văn lớn tiếng nói.
Những người khác thấy thế cũng đều nở nụ cười, cầm lấy ly nhỏ bắt đầu uống. Loại ly nhỏ này so với cốc chân dài kia quả thật có thể nói là một trời một vực. Những người này, chắc chắn đang cố ý chơi đều.
Hạ Vũ Tuyết tức giận: "Các người làm vậy thì ra gì?" "Anh Huy dùng loại cốc lớn như vậy để uống, các người lại đi dùng loại ly bé xíu như vầy"
Hoàng Vĩnh Văn cười nhạt: "Anh ta nói uống ba cốc sẽ rót cho bọn tôi hai ly, nhưng chưa nói rót loại ly nào mà." "Bọn tôi thích dùng loại ly nhỏ này đấy, có vấn đề gì không?"
Mấy người kia cũng ào ào theo: "Nói rất chuẩn." "Tay họ Lâm kia ngu xuẩn, lại không nói rõ, thế thì trách được ai?" "Bọn tôi cũng có nói anh ta phải dùng cốc to như thế để uống đâu, tự anh ta ngu như lợn chọn cốc to, uống cho lắm vào, xong quay sang trách bọn tôi à?" "Người thành phố Hải Tân có phải đều là dạng đầu óc có vấn đề như thế không?"
Đám người kia luôn miệng trào phúng.
Hạ Vũ Tuyết tức giận đến độ đỏ bừng cả mặt lên, đây là lần đầu tiên cô gặp phải thể loại người chơi xấu như vậy đó. "Không được." "Làm thể không được tính." "Hôm nay các người phải dùng cốc to kia để uống."
Hạ Vũ Tuyết giận dữ nói.
Triệu Nhã khinh thường lườm cô một cái: "Này cô bé, nói năng cẩn thận chút." "Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không mà dám hùng hổ thế hả?" "Hừ, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng tay Lâm Mạc Huy này có bản lĩnh lắm, thật sự có thể diễu võ dương oai ở đây?" "Anh ta chỉ là một gã con rể thuộc dạng chó chui gầm chạn thôi, nhưng mà kể cả nhà bố vợ anh ta cũng không so được với bất cứ người nào ở đây đâu." "Cô thì có tư cách gì mà quát tháo trước mặt bọn tôi hả?"
Mấy người kia cũng hất mặt kênh kiệu nhìn Hạ Vũ Tuyết, Hoàng Vĩnh Văn cũng cười lạnh nhạt, như thể Hạ Vũ Tuyết chỉ là một đứa hề nhảy nhót lung tung.
Hạ Vũ Tuyết lạnh lùng trầm giọng nói: "Các người hỏi tôi có tư cách gì à?" "Được thôi, hôm nay tôi cho các người biết, rốt cuộc tôi có tư cách gì!"
Hạ Vũ Tuyết đột nhiên mở cửa phòng, hồi lớn với người bên ngoài: "Đi gọi Lâm Chiêu đến đây cho tôi." "Bảo là có người tìm anh ta."
Một câu của Hạ Vũ Tuyết khiến đám người trong phòng cực kì hoảng sợ. "Cô điên rồi à?" "Cô có biết Lâm Chiêu là ai không hả?" "Dù là người đứng đầu của các dòng họ lớn nhất Hải Dương cũng không dám gọi Lâm Chiêu tùy tiện như thế." "Cô thì là thứ gì mà dám nói chuyện kiểu đó hả?"
Viên Phong vội la lên.
Anh ta từng đến trại Ngô nhiều nhất, cho nên cũng là người hiểu rõ nhất địa vị của Lâm Chiêu ở đây.
Lâm Chiêu không phải loại người hiền lành đức độ gì, dù là người đứng đầu dòng họ Hoàng tới đây thì cũng phải khách khí với Lâm Chiêu cơ đấy.
Ai dám tỏ thái độ như thế với Lâm Chiêu? Triệu Nhã xua tay lia lịa: "Mặc kệ cô ta đi." "Tôi nói rõ trước nhả, tôi không liên quan gì đến chuyện này hết." "Cô ta đi với tay thanh niên kia, cô ta làm gì nói gì, đều không liên quan tới tôi đâu nhá."
Hoàng Vĩnh Văn còn tiếc nuối lắc đầu: "Một cô bé xinh đẹp như vậy mà, chỉ tiếc là đầu óc có vấn đề." "Lại còn dám chọc vào Lâm Chiêu, Hừ, tôi cũng không bảo vệ được cô đâu." "Giá mà cô chịu theo tôi, thì vinh hoa phú quý chắc chắn không thể thiếu được, cũng không đến mức mất mạng thế này."
Đám người trong phòng liên tục châm chọc khiêu khích, Hạ Vũ Tuyết nói ra một câu như vậy, hoàn toàn là tự tìm cái chết.
Lâm Mạc Huy cũng nhăn mày, địa vị của Lâm Chiêu không thấp, Hạ Vũ Tuyết làm gì vậy chứ?
Ông chủ quán cùng đám nhân viên phục vụ ngoài kia đều là người của Lâm Chiêu cả.
Nghe thấy Hạ Vũ Tuyết nói vậy, bọn họ đều thoảng kinh ngạc.
Ông chủ quán phất tay ý bảo một nhân viên đi tìm Lâm Chiêu.
Còn tự bản thân ông ta đi tới, ánh mắt đảo một lượt qua những người trong phòng, cuối cùng rơi xuống người Hạ Vũ Tuyết: "Không biết nên gọi cô đây thế nào nhỉ?"
Hạ Vũ Tuyết lạnh lùng nói: "Ông không cần biết "
Ông chủ quán thoáng biến sắc vì tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không nổi nóng, chỉ khẽ cười nói: "Không biết cô đây tìm ông Chiêu có chuyện gì không?" "Có phải quán tôi có chỗ nào khiến cô không hài lòng không ạ?"
Hạ Vũ Tuyết xua tay: "Đây là chuyện riêng của tôi, ông không cần hỏi." "Lát nữa Lâm Chiêu tới, bảo anh ta giải quyết cho tôi là được."
Triệu Nha cười nhạt: "Con ranh đê tiện này, mày nghĩ Lâm Chiêu là gì của mày?" "Mày bảo để anh ta giải quyết thì anh ta phải giải quyết cho mày à?" "Nếu mà thật sự như thế, người ở trại Ngôi này cứ chốc chốc lại kêu Lâm Chiêu đến giải quyết, thế thì chẳng phải bận chết đi được hay sao?"
Viên Phong quay sang nói với ông chủ quán: "Thật là xấu hổ, người này bọn tôi không quen biết đâu ạ." "Hẳn là đầu có vấn đề, bọn tôi cũng không quản được mồm cô ta." "Lát ông Chiêu tới, xin ông chủ nói giúp bọn tôi vài câu, chúng tôi thực sự không quen cô ta."
Ông chủ quán lạnh lùng không nói, nhưng ánh mắt rõ ràng lộ vẻ không vui. Không bao lâu sau, có mấy chiếc xe lái tới.
Cửa xe mở ra, có mấy người đi xuống, cầm đầu là một người đàn ông cao to, nhưng không phải Lâm Chiêu.
Người đàn ông kia vào cửa liền bực dọc quát: "Đứa nào to gan như vậy, dám vênh váo cứng mồm hỗ ông Chiêu tới đây?"
Triệu Nhã lập tức nói: "Ông anh, ở đây, ở đây ạ. "Chính là con ả đê tiện này này." "Không biết sao cô ta tự dưng lên cơn điển, dám hất hàm sai khiến ông Chiêu đấy ạ." "Bọn tôi không quen gì cô ta đâu." "Ông anh muốn xử thế nào thì tùy ạ, không liên quan gì tới bọn tôi."
Người đàn ông vạm vỡ kia hùng hổ bước tới, sau lưng có cả một đám người.
Viên Phong thấp giọng nói: "Đây là tay sai đắc lực của Lâm Chiêu, Hoắc Đông." "Có người bảo là trước đây anh ta từng bị kẻ thù đuổi giết, thương tích khắp người, chạy đến trại Ngô trốn, được Lâm Chiêu cứu." "Từ đó về sau, anh ta bán mạng cho Lâm Chiêu, cũng từng vô địch võ đài một năm rưỡi, từ đó đến này chưa từng bại."
Mấy người xung quanh đều chấn động, đêm nay xem thi đấu, bọn họ cũng đã biết, có thể đứng vững trên võ đài đều không phải kẻ yếu.
Người tên Hoắc Đông này, thật đúng là không phải người bình thường. Hoắc Đông hùng hổ xông vào trong phòng: "Vừa rồi ai nói?"
Hạ Vũ Tuyết cười lạnh một tiếng: "Tôi nói!" "Sao hả, anh có thắc mắc gì à?"
Hoắc Đông vừa thấy Hạ Vũ Tuyết thì lập tức sửng sốt, sau đó vội vàng tươi cười nói: "Ôi cô cả của tôi à." "Cô đến đây lúc nào thế, sao không cho người bảo tôi một tiếng?" "Để tôi còn bảo ông Chiêu sắp xếp tiệc chào đón cô chứ!"