Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y (thần Y Tái Thế) - Lâm Mạc Huy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được lời của Lâm Mạc Huy, mấy gia chủ còn đang nói chuyện ngay lập tức ngậm miệng lại.

Cường thế của Lâm Mạc Huy khiến trong lòng mọi người ai nấy đều rất khủng hoảng. Chuyện nhà họ Vương lần trước, Lâm Mạc Huy đã chứng minh được thực lực của anh. Bảy gia tộc lớn còn lại thật không dám đối nghịch với Lâm Mạc Huy.

Ánh mắt của Lâm Mạc Huy quét qua mọi người: "Các vị, còn dị nghị gì khác không?”

Mọi người không hẹn mà cùng lắc đầu.

Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng cười một tiếng: "Đã thế thì chuyện này cứ quyết định như vậy" "Gia chủ Hoàng, ông đi ra ngoài thông báo một chút đi." "Nói rằng tối mai, ở khách sạn Như Ý mở tiệc. Mười gia tộc lớn ở tỉnh Hải Dương tụ họp."

Gia chủ Hoàng lập tức gật đầu, xoay người đi ra khỏi gian phòng bao.

Những gia chủ khác ngồi ở bên ngoài thấy gia chủ Hoàng đi ra, ai nấy đều ngồi thẳng lại.

Bọn họ biết, sắp có kết quả rồi!

Gia chủ Hoàng đọc tên của ba gia tộc. Lời nói vừa dứt, lập tức có tiếng người hoan hô, cũng có tiếng người than thở.

Chỉ có ba vị trí, mà tới tám gia tộc cùng giành với nhau. Nhưng cuối cùng cũng chỉ được ba gia tộc trúng tuyển mà thôi. Nói cách khác, năm gia tộc khác không trúng tuyển. Gia chủ của năm gia tộc này ai nấy mặt mày thất vọng ảo não nhưng cũng không cách nào thay đổi được gì. Người có thể làm chủ chuyện này cũng chỉ có Lâm Mạc Huy mà thôi.

Trong góc, Ngô Lam Ngọc mặt đầy kích động.

Cô ta kéo tay Đường Vũ Tình, hưng phấn nói: "Vũ Tình, nhà cậu tiến vào mười đại gia tộc?" "Ôi trời, quá tốt, chúc mừng cậu nhé!" "Sau này, địa vị của nhà họ Đường các cậu ở Hải

Dương nhất định có thể tăng một bậc lớn!" "Vũ Tình, sau này cậu chính là đại tiểu thư của một trong mười đại gia tộc, quá tốt rồi!"

Nghe được cái tin tức tốt này, Đường Vũ Tình lại không có chút vui sướng nào, trong lòng ngược lại, lại là hối tiếc. Cô ta ngồi ở trên ghế sa lon, mặt đầy vẻ hồn bay phách lạc.

Ngô Lam Ngọc không nhìn ra được biểu tình này của Đường Vũ Tình, mà chính ở chỗ này hưng phấn lẩm bẩm: "Vũ Tình, ông cụ nhà cậu vẫn vững thật đấy!" "Cậu nhìn, tất cả mấy gia chủ gia tộc tối nay đều tới hết, duy chỉ có gia chủ nhà họ Đường cậu không có tới." "Nhưng mà, cuối cùng vẫn là nhà họ Đường trúng tuyển, những gia tộc tới đây, phần lớn lại tay không ra về." "Có thực lực chính là không giống thường, đây mới là biểu hiện của việc chắc chắn có thực lực đó!" "Những gia tộc này thực lực không đủ, cho dù có thành viên bảy gia tộc lớn hỗ trợ thì sao chứ?" "Người có quyền quyết định chân chính cũng chỉ có ngài Huy, Lâm Mạc Huy mà thôi." "Thành viên của bảy gia tộc lớn, cũng không giúp được gì!"

Nghe lời này, trong lòng Đường Vũ Tình lại thấy khó chịu.

Nhớ lại một chút, tối nay ngồi ở bên cạnh cô ta đúng chính là Hải Dương Tôn Sư!

Lúc ấy cô ta còn tức giận vì quyết định của ông nội và bố, cho rằng Lâm Mạc Huy căn bản không xứng với cô ta, căn bản xem thường Lâm Mạc Huy.

Nhưng bây giờ, cô ta mới hiểu được, là cô ta không xứng với Lâm Mạc Huy!

Cơ hội như vậy, bao nhiêu người cả đời cũng cầu không được, nhưng cô ta lại hết lần này đến lần khác không thèm màng đến.

Cô ta thật sự hối hận đến muốn chết

Nếu như cho cô ta cơ hội làm lại một lần nữa, bất kể có như thế nào, cô ta cũng phải lưu lại được ấn tượng tốt trong lòng Lâm Mạc Huy!

Sau khi chuyện quyết định xong, Lâm Mạc Huy ra khỏi gian phòng bao.

Mọi người từ bốn phía mau chóng vây lại, tranh nhau cùng chào hỏi với Lâm Mạc Huy.

Những người ở đây ai cũng là người thuộc nhóm có tiền có quyền nhất ở Hải Dương này. Bốc đại một người cũng có thể ngồi ngang hàng được với ống cụ Đường. Mà bây giờ, những con người này lại đang rất cung kính gọi dạ bảo vâng trước mặt Lâm Mạc Huy.

Lâm Mạc Huy cùng mọi người nói chuyện một phen, kéo Lý Ngọc Lâm đến bên người, cất cao giọng nói: "Chư vị, sau này có khi tôi sẽ không ở mãi ở Hà Nội được. Nếu như mọi người có chuyện gì thì có thể liên lạc với tôi thông qua Lý Ngọc Lâm! Cô ấy giống như là em gái của tôi vậy. Sau này ở Hà Nội mong được các vị chiếu cố nhiều hơn!”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi. Ánh mắt ai nấy nhìn Lý Ngọc Lâm cũng không che giấu được kinh động.

Ánh mắt của Tạ Tử Minh sáng lên, nhìn Lý Ngọc Lâm mỗi lúc một phát hỏa. Phía xa xa, biểu tình của Đường Vũ Tình lại là ảo não.

Cô ta hy vọng người đứng bên cạnh Lâm Mạc Huy là mình nhiều biết nhường nào!




Trước

Tiếp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK