*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy quay đầu lại nhìn bốn người Hứa Đình Hùng.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt hơi xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Mạc Huy.
Hứa Thanh Tuyết lại lạnh lùng cười một tiếng: "Ôi, tin tức của chị cũng khá nhanh đấy, nhanh như thế đã nắm được tin tức rồi đấy à?"
"Nhưng mà, hiện giờ đã muộn rồi."
"Cổ phần của công ty xây dựng, đều đã được chuyển nhượng đến tên của Lâm Mạc Huy cả rồi."
"Hiện giờ, anh ấy chính là chủ tịch công ty xây dựng."
"Công ty xây dựng có chuyện gì, đều do chủ tịch là anh ấy giải quyết!"
Hứa Thanh Mây vội nói: "Các người... các người làm nhanh như vậy sao?"
Lâm Mạc Huy bất lực nói: "Sáng sớm bọn họ đã kéo anh đi làm thủ tục rồi."
"Hơn nữa còn liên hệ với người quen có chuyên môn chỉ làm việc này, bận rộn cả một ngày."
Hứa Thanh Mây nổi giận: "Mấy người quả thật nóng ruột quá ha, sợ Lâm Mạc Huy đổi ý cho nên liều mạng làm xong hết mọi thủ tục cần thiết trong một ngày sao?"
"Các người độc ác đến vậy cơ đấy nhỉ?"
Phương Như Nguyệt bất mãn, bà thấp giọng, nói: "Thanh Mây, sao con lại nói như vậy chứ?"
"Dù sao chúng ta cũng đều là bố mẹ ruột của con..."
Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Bà đừng nhắc đến chuyện này với tôi!"
"Bố mẹ ruột à?"
"Có bố mẹ ruột nào đối xử với người nhà như thế không?"
"Các người vội vàng chuyển nhượng tất cả cổ phần như vậy, chính là muốn Lâm Mạc Huy chịu tiếng xấu thay cho các người!"
"Mấy người... mấy người rốt cuộc có chút tính người nào không vậy hả?"
"Sao có thể làm ra chuyện trái với lương tâm như thế cơ chứ?"
Sắc mặt Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đỏ lên: "Thanh Mây, con đang nói chuyện với ai thế?"
"Chúng ta đều là bố mẹ ruột..."
Hứa Thanh Mây nổi giận nói: "Tôi nói lại một lần, đừng nhắc đến vấn đề này với tôi!"
Hứa Đình Hùng giận dữ: "Có phải mày muốn tạo phản hay không?"
"Thế nào, người làm bố ruột này, ở trước mặt mày ngay cả một câu cũng chẳng thể nói sao!"
Hứa Thanh Mây tức giận: "Có thể nói!"
"Đương nhiên ông có thể nói!”
“Ông muốn nói cái gì cũng được!” "Tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản ông!"
"Nhưng mà, tôi nói cho ông biết, chuyện lần này cũng đã cho tôi nhìn rõ các người rồi!
“Dù các người là bố mẹ tôi đi chăng nữa, tôi cũng phải nói cho rõ ràng.
“Các người... các người là một đám lòng lang dạ sói, không có tính người...
Nói đến đây, gương mặt Hứa Thanh Mây đã ướt đẫm nước mắt.
Cô thật sự không muốn nói lời ác độc như vậy với bố mẹ mình. Thế nhưng chuyện lần này thật sự đã khiến cô tức giận đến tột cùng rồi.
Hứa Đình Hùng giận tím mặt, hung hằng gào thét chỉ vào Hứa Thanh Mây: "Mày nói cái gì?"
"Mày nói ai lòng lang dạ sói, mày nói ai là người không có tính người hả?"
"Mày nói lại lần nữa xem!"
Khuôn mặt Phương Như Nguyệt cũng đẫm nước mắt: "Thanh Mây à, sao con có thể nói những lời như vậy chứ?"
"Chúng ta khó khăn nuôi dưỡng con lớn khôn, con lại đối xử với bố mẹ như thế này à....
“Ôi, con nói như thể tạo nghiệp đấy, sao chúng ta lại nuôi con trở nên thế này chứ...
Hứa Thanh Tuyết lạnh giọng nói: "Chị, chị không muốn hiếu thuận với bố mẹ, vậy cũng chẳng sao."
"Nhưng mà, nào có người con gái như chị cơ chứ, vậy mà chửi bởi bố mình?"
"Bản thân chị còn tính người sao?"
Hứa Thanh Mây không khỏi khóc rống lên, cô đi đến bắt lấy cánh tay của Lâm Mạc Huy, cắn rằng nói: "Lâm Mạc Huy, anh không cần lo lắng."
"Chuyện lần này, dù có như thế nào em cũng sẽ giúp anh."
"Em... ngày mai em sẽ bán toàn bộ cổ phần của công ty dược phẩm Hưng Thịnh, em sẽ giúp anh lấp vào số tiền một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng này."
"Em tuyệt đối sẽ không để anh phải vào tù đâu!"
Nghe thấy lời này, mấy người khác đều nóng nảy.
Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Hứa Thanh Mây, ai cho phép mày bán cổ phần của công ty dược phẩm Hưng Thịnh hả?"
“Đó là tài sản của nhà họ Hứa, mày không có quyền bán đi!”
"Với tư cách là người đứng đầu cái nhà này, hiện giờ tôi muốn lấy cổ phần này lại, lấy lại công ty dược phẩm của nhà họ Hứa!"
Hứa Thanh Tuyết cũng tức giận nói: "Hứa Thanh Mây, chị có biết xấu hổ hay không vậy?"
"Toàn bộ mọi người ở Tân Hải đều nói chị bao nuôi người khác, chị thật sự đúng là làm được đấy nhỉ?"
"Vì tên phế vật ăn bám này, mà chị mang hết sản nghiệp của gia tộc ra bản, nếu truyền ra ngoài có mất mặt hay không chứ?"
"Chị không biết xấu hổ, chúng tôi cũng cần thể diện nữa!"
Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Các người có mặt mũi gì mà nói tôi chứ?"
"Chính các người đã gây hoạ, không tự mình giải quyết được mà ngược lại còn lừa gạt người khác chịu tiếng xấu thay các người, các người có biết xấu hổ không hả?"
"Hơn nữa Lâm Mạc Huy là chồng tôi, chúng tôi à vợ chồng."
"Vợ chồng có tài sản chung, cũng có khoản nợ chung. Khoản nợ của anh ấy cũng là khoản nợ của tôi, tôi trả nợ giúp anh ấy thì có vấn đề gì sao?"
Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Mày có tài sản gì của riêng mình sao?"
"Công ty dược phẩm Hưng Thịnh là tài sản của gia đình họ Hứa chúng ta, là của một mình mày sao?"
"Mày không có quyền xử lí việc của công ty dược phẩm Hưng Thịnh!"
Hứa Thanh Mây nói: "Bố, con hi vọng bố có thể hiểu."
"Công ty dược phẩm Hưng Thịnh không có một chút quan hệ nào với gia đình nhà họ Hứa các người."
"Các người đừng quên, ban đầu Trần Phước Nguyên giao cổ phần công ty dược phẩm Hưng Thịnh cho tôi, chứ không phải cho nhà họ Hứa!"
"Cho nên tôi xử lý công ty dược phẩm Hưng Thịnh ra sao cũng không liên quan gì đến nhà họ Hứa cả!"
Nhất thời, Hứa Đình Hùng bị nghẹn họng, chợt nổi giận nói: "Mày... đứa con gái này của tao, không có tao thì sao có mày chứ!"
"Cho nên, trong nhà này vốn dĩ chẳng có thứ gì là của mày cả!"
"Tạo là chủ của cái nhà này, hiện tại tao muốn lấy cổ phần này lại, mày buộc phải trả lại cho tao!"
Hứa Thanh Mây lạnh giọng nói: "Ông muốn lấy cổ phần này thì có thể kiện tôi, có thể đi ra pháp luật cho họ giải quyết."
"Nếu như pháp luật ủng hộ ông lấy số cổ phần này lại, vậy thì tôi sẽ giao cho ông ngay lập tức!"
Hứa Đình Hùng giận đến run bần bật, muốn đưa tay tát Hứa Thanh Mây một cái: "Tao cho mày cãi lại tạo sao!"
Lâm Mạc Huy thấy thế vội vàng đi đến, nắm lấy tay Hứa Đình Hùng rồi đẩy ông ta ra xa.
Phương Như Nguyệt giận dữ: "Cậu làm cái gì đấy?"
"Cậu dám ra tay đánh bố vợ của cậu sao!"
Hứa Thanh Tuyết càng nổi giận lôi đình hơn: "Lâm Mạc Huy, anh tạo phản rồi hả?"
"Đây là bố vợ của anh đấy, sao anh có thể đối xử với ông ấy như thế chứ!"
"Ông xã, đánh anh ta đi!"
Hoàng Kiến Đình hung hăng chạy đến, nhưng vốn dĩ không dám tiến lại gần Lâm Mạc Huy, mà đứng kế bên Hứa Đình Hùng gào lên: "Lâm Mạc Huy, có phải anh muốn chết rồi đúng không?"
"Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám đánh bố vợ tôi, tôi sẽ giết chết anh!"
Vẻ mặt Lâm Mạc Huy lạnh lùng, thấp giọng nói: "Bố, con tôn trọng bố, nhưng mà con cũng hi vọng bố có thể tôn trọng chúng con."
"Thanh Mây đã lớn như thế này rồi, không còn là đứa trẻ nữa."
"Con hi vọng có chuyện gì, bố có thể nói chuyện đàng hoàng với cô ấy, chứ không phải là thuận tay đánh người."
Hứa Đình Hùng nổi giận nói: "Tao dạy dỗ con gái của tạo, có liên quan gì đến mày sao?"
"Lâm Mạc Huy, mày tưởng mày là ai hå?"
"Mày là một tên phế vật ăn bám người khác, mày có tư cách gì nói chuyện trước mặt bọn tao chứ!"
Lâm Mạc Huy lạnh giọng nói: "Bố, con vẫn nói câu nói đó, con tôn trọng bố."
"Nhưng mà, việc này không có nghĩa bố có thể đánh Thanh Mây."
"Chuyện gì con cũng nhẫn nhịn được, bao gồm cả chuyện của công ty xây dựng lần này."
"Nhưng mà điều duy nhất, bố đánh Thanh Mây thì không được!"
Hứa Đình Hùng tức giận bừng