Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y (thần Y Tái Thế) - Lâm Mạc Huy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 231: Triệt để khỏi hằn




Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Sau khi toàn bộ quả Mạn Đà bị hòa tan, dược tính sẽ rất mãnh liệt." "Nếu như uống toàn bộ, dược tính quá mãnh liệt sẽ không tốt cho cô Ngọc." "Cơ thể của cô Ngọc đang suy yếu, nếu uống trực tiếp kiểu này rất dễ tạo ra tình trang quá bồ không tiêu nổi, ngược lại còn gây hại cho cơ thể." "Tôi phải dùng ngân châm đóng kín lại kinh mạch của cô ấy, đưa dược tính của quả Mạn Đà phân bố đến các vị trí khác nhau." "Mỗi lần dùng châm, thật ra là đang đóng chặt kinh mạch của cô ấy." "Bằng cách này, mỗi lần hai thìa thuốc là có thể truyền toàn bộ dược tinh vào toàn thân, cũng sẽ không có bất kỳ tác động nào đến cơ thể của cô Ngọc!"



Ông cụ Phong bỗng nhiên tinh ngô, cảm thán nói: "Cậu Huy đúng là quá tài gioi!" "Tôi thật sự không ngo rang chúng ta còn có thể sử dụng phương pháp này để điều trị bệnh." "Hôm nay được xem kỹ thuật của cậu Huy, tôi đây sống không uống cuộc đời này!"



Nam Bá Lộc cũng vô cùng sửng sốt, trong lòng càng kính nể Lâm Mạc Huy nhiều hơn mấy phần.



Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Lâm Mạc Huy lần lượt rút ra từng cái ngân châm.



Mà trong suốt quá trình này, mọi người đều ngạc nhiên khi phát hiện sắc mặt của Nam Băng Ngọc đang dần dần trở nên hồng hào.



Phải biết rằng, Nam Băng Ngọc bị chứng bệnh thiếu máu kể từ khi cô ấy được sinh ra, cho nên lúc nào sắc mặt cũng rất nhợt nhạt.



Cách điều trị của Lâm Mạc Huy có hiệu quả tốt như thể sao?



Sau khi rút ra toàn bộ ngân châm, Lâm Mạc Huy nói khẽ: "Cô Ngọc, cô càm thấy thế nào rồi?"



Sắc mặt có hơi ửng đỏ, Nam Băng Ngọc thấp giọng nói: "Tôi... Tôi cảm thấy đói bụng..."



Nam Bá Lộc không khỏi sững sờ: "Đói bụng sao?" "Thật.,. Thật hay già vậy?"



Bởi vì nguyên nhân xuất phát từ cơ địa, cho nên Nam Băng Ngọc ăn cơm rất ít



Trong nhiều năm nay, có thể nói là Nam Bá Lộc đã nghĩ hết tất cả các biện pháp để giúp Nam Băng Ngọc ăn nhiều hơn một chút, nhưng mức ăn của Nam Băng Ngọc lại vẫn cực kỳ ít, cứ như thể không có cảm giác thấy đói vậy.



Đây là lần đầu tiên Nam Băng Ngọc nói đói bụng do!



Lâm Mạc Huy gật đầu: "Xem ra, hằn là đã không sao nữa rồi." "Ông Lộc, mau bào phòng bếp chuẩn bị một chút cháo loãng."



Nam Bá Lộc vui mừng khôn xiết, lập tức khoát tay: "Nhanh lên, nhanh lên, mau bảo phòng bếp chuẩn bị cháo loãng, chuẩn bị cháo loãng cho cô chù!"



Những người giúp việc trong phòng cũng vui mừng đến cực điểm, lập tức vội vàng bắt tay vào công việc, chạy tới chạy lui chuẩn bị đổ cho cô chủ.



Nam Bằng Ngọc luôn đổi xử rất tốt với những người giúp việc, vậy nên mọi người cũng đều hy vọng rằng Nam Băng Ngọc có thể mau chóng khỏe lên.



Nam Bá Loc mừng rỡ không thôi, nói: "Cậu Huy, tôi... Bệnh của con gái tôi, thể này đã được coi như là triệt để bình phục chưa?"



Lâm Mạc Huy nói: "Thử một lần là biết."



Nam Bá Lộc ngạc nhiên: "Thử kiểu gì cơ?"



Lâm Mạc Huy cầm lấy một cái ngân châm: "Cô Ngọc, tôi muốn châm kim lên đầu ngón tay của cô một chút, xin phép."



Nam Băng Ngọc gật đầu, vươn tay phải ra cho anh dễ châm hơn.



Lâm Mạc Huy dùng ngân châm đâm lên đầu ngón tay của Nam Băng Ngọc, tạo thành một cái lỗ nhỏ, máu tươi lập tức chày ra.



Trên mặt của Nam Bá Lộc đột nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ: "Cậu Huy, tôi... Con gái của tôi mắc bệnh về máu, không thể làm như vậy." "Không thể để trên người con bé xuất hiện vết thương, một khi có miệng vết thương sẽ không cách nào khép lại được, hơn nữa còn không ngừng chày máu..."



Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Không sao, nhìn xem là biết."



Máu tưới trên đầu ngón tay của Nam Băng Ngoc chảy một hói, sau đó dần dần ngừng lại.



Ông cụ Phong mở to hai mắt nhìn: "Điểu này... Điều này là thật sao? Không chảy máu nữa rồi à?" "Ông Lộc, ông nhìn kia, ông nhìn kia. Thật sự không còn chảy máu nữa!"



Nam Bá Lộc vui mừng đến mức suýt nữa thì khóc.



Nam Băng Ngọc mắc bệnh về máu, cụ thể là trong máu thiếu tiểu cầu, bởi vậy nên máu chày ra ở vết thương không thể dông lao, đồng thời vết thương cũng sẽ không ngừng chày máu.



Trước kia, nếu như trên tay Nam Băng Ngọc có một cái vết thương, vậy thì vết thương sẽ chày máu trong một thời gian dài, phải sử dụng phương pháp đặc biệt mới có thể cầm máu được.



Ban đầu, vợ ông ta cũng mắc căn bệnh này, khi sinh con không ngừng xuất huyết, cuối cùng rời ông ta mà đi.



Bởi vì chuyện này, ông ta đã phải lo lắng nhiều năm, mỗi ngày đều nơm nớp lo so. Ông ta sợ trong lúc ông ta không chú ý, trên người Nam Băng Ngọc sẽ xuất hiện vết thương nào đó rồi mất máu quá nhiều mà dẫn đến tử vong.



Hiện tại, ông ta tận mắt nhìn thấy vết thương trên đầu ngón tay của Nam Bằng Ngọc lại không chày máu nữa.



Chẳng phải điều này có nghĩa là bệnh về máu của Nam Băng Ngọc đã được chữa khỏi rồi sao?



Nam Bá Lộc đột nhiên đứng thẳng ngưoi, sau đó khom lưng củi đầu trước mặt Lâm Mạc Huy, run giọng nói: "Cậu Huy, cảm ơn cậu vì đã cứu con gái tôi." "Họ Nam tôi đây sẽ luôn nhớ ơn phần ân tình này ở trong tim." "Bắt đầu từ hôm nay, nếu cậu Huy có chuyện gì cần nhỏ, cậu cứ việc phân phó." "Cho dù có phải xông vào nơi nước sôi lửa bỏng, tôi đây cũng sẽ không chối từ!"



Lâm Mạc Huy vội vàng đỡ Nam Bá Lộc đứng thằng người dậy: "Ông Lộc, ông khách khí quá rồi." "Suốt bao lâu nay ông đã giúp tôi nhiều như vậy." "Chữa bệnh cho cô Ngọc là điều tôi nên làm."



Nam Bá Lộc vẫn kích động như cũ: "Băng Ngọc là tất cà đối với tôi, quan trọng hơn mạng sống của tôi." "Cậu cứu được con bẻ, phần ân tình này còn quan trọng hơn cà việc cứu tôi." "Từ nay về sau, tất cả mọi thứ của Nam Bá Lộc tôi đây sẽ tùy ý nghe theo sự điều động của cậu Huy!"



Nếu những người khác ở tỉnh Hải Dương nghe thấy câu nói này của Nam Bá Lộc, chắc chắn bọn họ sẽ cực kỳ xúc động.



Nam Bá Lộc.



Ông ta là một sự tồn tại gần như đã trở thành vị vua đứng đầu của tỉnh Hài Dương.



Nếu không phải bởi vì đau khổ trong tình nghĩa với người vợ cũ đã mất, chỉ sợ lúc trước ông ta đã sử dụng cách thô bạo rồi mạnh tay chèn ép tất cả sáu gia tộc lớn ở sáu tình phía Nam, trở thành người đứng đầu duy nhất!



Cho dù hiện tại ông ta ở lại thành phố Hài Tân, không ra ngoài trong nhiều năm qua.



Nhưng ở sáu tinh phía Nam, có người nào dám không nể mặt Nam Bá Lộc?



Không bao lâu sau, phòng bếp đã chuẩn bị xong cháo loãng.



Nam Băng Ngọc thay xong quần áo, ăn hai bát cháo lớn dưới sự chờ đợi của vài người giúp việc trong gia đình.



Nam Bá Lộc đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh con gái mình ăn cháo ngon lành mà rơm rớm nước mắt. Nếu là trước kia, chắc chắn trong một ngày Nam Băng Ngọc cũng không ăn được nhiều như thể này.



Lần này, Nam Băng Ngọc thực sự khỏi bệnh rồi. Lâm Mạc Huy lại kê một đơn thuốc khác, bào ông cụ Phong nấu thuốc dựa theo đơn thuốc này để bổi bố cơ thể cho Nam Băng Ngọc.



Mặc dù Nam Băng Ngọc đã khỏi bệnh rối, nhưng dù sao cô ta cũng bị bệnh nhiều năm, thể trạng yếu ớt, vốn dĩ từ lúc sinh ra đã không đủ chất dinh dưỡng nên càng phải chú trọng về phương diện này.



Muốn cơ thể của cô ta trở nên giống với một người bình thường, vẫn phải chậm rãi tầm bồ một khoảng thời gian.



Tuy nhiên, khi bệnh về máu này được chữa khỏi thì những việc khác đơn giản hơn rất nhiều.



Sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, Lâm Mạc Huy lập tức rời đi.



Nam Bá Lộc tự mình tiễn Lâm Mạc Huy ra ngoài, Nam Băng Ngọc cũng tự mình chạy tới đưa tiễn dưới sự hỗ trợ của hai người giúp việc. "Anh Huy, cảm ơn anh đã cứu tôi."



Nam Băng Ngọc chân thành nói lời cảm ơn.



Lâm Mạc Huy vội vàng khoát tay: "Cô Ngọc khách khí quá." "Đây là điều tôi nên làm."



Tạm biệt người nhà họ Nam, ông cụ Phong tự mình đưa Lâm Mạc Huy về bệnh viên.



Trên đường đi, ông cụ Phong nói: "Đúng rối, cậu Huy, cậu bảo tôi để ý đến việc nghe ngóng về thông tin của lò luyện đan, cho nên tôi đã tìm được một vài tin tức, "Loại vật này rất hiếm thấy trong thời đại bây giờ, chỉ có một số được truyền lại từ xa xưa." "Tuy nhiên, hầu hết chúng đều được coi như đồ cổ, không có nhiều người lấy ra bán." "Tôi nghe nói có một cái trại Ngô ở vùng ngoại ô cửa Bắc, nơi đấy đã từng có người bán lò luyện đan kiểu này."



Lâm Mạc Huy lập tức nói: "Trại Ngô sao?" "O ndi nào?" "Có gần đây không?"



Ông cụ Phong: "Cũng không xa lắm, vẫn thuộc địa giới của tinh Hải Dương, nhưng chỗ đó nằm ở nơi giao nhau của ba tinh, người xấu người tốt lẫn lộn." "Bởi vì sự phức tạp của những người mau bán ở chỗ đó, cho nên thường xuyên sẽ có một vài đồ vật không thể lộ ra ngoài ảnh sáng được bán ra." “Về sau quy mô phát triển lớn hơn, cái chỗ kia nhanh chóng trở thành chợ đen nổi danh dưới mặt đất." "Tuy nhiên, mỗi tháng chợ đen dưới mặt đất này chỉ mở một lần." "Tỉnh thời gian, hằn là phải đợi một tuần lễ nữa chợ đen mới mờ lại."



Lâm Mạc Huy gật đầu: "Được rồi, một tuần sau tôi sẽ đi một chuyến đến trại Ngô."



Ông cụ Phong đưa Lâm Mạc Huy tới bệnh viện, một lần nữa xin lỗi Lâm Mạc Huy vì chuyện đợt trước của Hạ Vũ Tuyết.



Vốn dĩ Lâm Mạc Huy còn muốn yêu cầu Hạ Vũ Tuyết chuyền khoa, nhưng ông cụ Phong đã nói đến vậy rồi, anh cũng không có cách nào để mở miệng nói về chuyện này.



Anh bất mãn với Hạ Vũ Tuyết, nhưng ít ra cũng phải cho ông cụ Phong chút mặt mũi.



Trở lại văn phòng, cách bài tri đồ vật bên trong đã tốt hơn.



Trong phòng bày một vài bốn cây cảnh, trên bàn cũng có một số vật trang trí nhỏ, tất cả đều là Hạ Vũ Tuyết tự mình trang trí.



Lâm Mạc Huy vừa ngôi chưa được bao lâu đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Anh Huy làm việc ở chỗ này sao?"



Lâm Mạc Huy vội vàng đứng lên, mở cửa phòng, chỉ thấy Trần Bích Cẩm di toi văn phòng của anh cùng với Hạ Vũ Tuyết.



Hạ Vũ Tuyết kéo tay của Trần Bích Cẩm, cười nói: "Chẳng phải đây là anh Huy của cô sao?" Nhìn thấy Lâm Mạc Huy, khuôn mặt của Trắn Bích



Cẩm lập tức đỏ lên, củi đầu nói: "Chào anh Huy."



Lâm Mạc Huy tò mò hỏi: "Trần Bích Cầm, tại sao cô lại ở chỗ này?" "Bệnh tình của dì như thế nào rồi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK