Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, Phùng Chí Quyền trợn tròn mắt, nói năng lộn xộn: “Ông...!Nam Bá Lộc...!làm thế nào...!ông làm thế nào mà..."
Lúc này, Nam Bá Lộc đã đi đến bên cạnh Lâm Mạc Huy.
Ông ta đỡ Lâm Mạc Huy dậy, liếc nhìn Phùng Chí Quyền: “Thiết Quyền Vô Địch là bất khả chiến bại sao?”
“Hừ, tôi thật sự muốn xem xem nắm đấm của ông rốt cuộc mạnh đến như thế nào!”
Trong khi nói, Nam Bá Lộc lập tức ra đòn hướng về phía Phùng Chí Quyền.
Sắc mặt Phùng Chí Quyền tái nhợt, ông ta không dám đối đầu trực tiếp với Nam Bá Lộc.
Ông ta xoay người định chạy trốn, nhưng Nam Bá Lộc nhanh hơn ông ta rất nhiều, nên ông ta không thể né tránh được.
Nhìn thấy cú đấm sắp đánh vào cơ thể mình, Phùng Chí Quyền chỉ có thể cắn răng ra một quyền tương tự để tiếp đón.
Hai nắm đấm chạm nhau, Nam Bá Lộc không chút sứt mẻ, Phùng Chí Quyền bay ngược về sau, rơi xuống đất một cách thật mạnh.
Mọi người cẩn thận quan sát, thấy cánh tay của Phùng Chí Quyền rũ xuống, xương lòi ra ngoài, bàn tay này coi như vô dụng rồi!
Mọi người há hốc miệng bất ngờ.
Mọi người đều biết Nam Bá Lộc rất mạnh, nhưng không ai có thể tưởng tượng ông ta lại mạnh đến như vậy!
Cao thủ đứng thứ ba tỉnh Hải Dương ở trước mặt ông ta còn không chịu nổi một cú đấm sao?
Vẻ mặt của Lâm Mạc Huy cũng có chút thay đổi, thực lực của Nam Bá Lộc thực sự vượt quá sự mong đợi của anh.
Trước khi Nam Bá Lộc đấu với Nạp Lan Ung, thì bị Cổ Tôn đánh lén, suýt mất mạng vì bị thương nặng.
Dù thực lực của Nạp Lan Ung không yếu nhưng cũng không quá mạnh.
Vì vậy, lúc đó Lâm Mạc Huy cho rằng thực lực của Nam Bá Lộc cũng không quá mạnh.
Nhưng bây giờ nhìn lại, thật sự làm cho người ta kinh ngạc.
Phải biết rằng, thực lực của Phùng
Chí Quyền còn cao hơn cả Tần Vô Xá.
Vậy mà khi đối mặt với Nam Bá Lộc cũng không thể đỡ nổi một quyền sao?
Nói như vậy, nếu Nam Bá Lộc muốn giết Tần Vô Xá, không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Lúc này, anh cũng mơ hồ hiểu được tại sao mọi người luôn so sánh Nam Bá Lộc với vị vua của phương nam Tiết Hoàng Dương.
Nam Bá Lộc, thực sự có sức mạnh và trình độ đến như vậy ư!
Thực ra, Lâm Mạc Huy cũng không biết.
Lúc đó, Nam Bá Lộc đang chiến đấu chống lại không chỉ Nạp Lan Ung, mà còn cả những sư cao thủ của gia tộc Nạp Lan do Nạp Lan Ung dẫn đến.
Trong số những người đó, sức mạnh của Nạp Lan Ung chỉ có thể ở mức trung bình.
Nói cách khác, Nam Bá Lộc một mình chiến đấu với nhiều cao thủ có thực lực ngang với Nạp Lan Ung, lại còn bị Cổ Tôn đánh lén sau lưng.
Kết quả là Nam Bá Lộc không chỉ giết được những người đó mà còn có thể trốn thoát trở lại thành phố Hải Tân, chuyện đó vốn dĩ không hề dễ dàng.
Phùng Chí Quyền đau đớn, duỗi tay còn lại, run giọng nói: “Cứu...!cứu tôi...”
Người của mười gia tộc lớn ở Hải Dương nhìn nhau, không ai để ý tới ông ta.
Xét cho cùng, Phùng Chí Quyền vẫn ở trong phạm vi của thành phố Hải Tân.
Đây là lãnh thổ của Nam Bá Lộc, ai dám xông vào đều phải chết!
Phùng Chí Quyền đã rơi vào tình cảnh này rồi, làm gì còn có ai dám khiêu khích Nam Bá Lộc nữa chứ?
Lúc này, Nam Bá Lộc từng bước đi tới chỗ Phùng Chí Quyền.
Ông ta từ trên cao nhìn Phùng Chí Quyền ở dưới đất: “Lúc trước tôi đặt ra quy tắc, nhà họ Phùng của ông cũng đã được nghe rồi mà.”
“Những ai vào thành phố Hải Tân mà không được cho phép sẽ giết không tha."
“Phùng Chí Nguyền, tuổi tác của ông lớn đến mức có thể quên các quy tắc đó sao? Hay là ông cho rằng Nam Bá Lộc tôi dễ bị bắt nạt nên có thể tùy ý chà đạp các quy tắc tôi đã đặt ra?”
Sắc mặt Phùng Chí Quyền tái nhợt, dù sao ông ta cũng là cao thủ đứng thứ ba tỉnh Hải Dương.
Vậy mà bây giờ lại bị Nam Bá Lộc bị mắng như vậy, thật sự vô cùng mất mặt
Phùng Chí Quyền thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nam Bá Lộc, hôm nay kĩ năng của tôi thua kém ông, bị ông đánh bại, tôi thừa nhận.”
“Nhưng mà ông cũng đừng có hàng sỉ nhục tôi.”
“Tên họ Lâm này, là kẻ đã giết người nhà họ Phùng của tôi, là kẻ thù của mười gia tộc lớn bọn tôi.”
“Ông muốn bảo vệ cậu ta, đó thì sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của mười gia tộc hàng lớn chúng tôi đấy.".