CHƯƠNG 214: CẬU LÀ CÁI ĐỒ CHẾT NHÁT
Bên cạnh cô ta còn có một người nữa, chính là mẹ của Lục Nguyên Đăng.
Nhìn thấy hai người bọn họ, tôi rất đỗi hoang mang, vội vàng cúi gằm đầu xuống lách vào một góc, âm thầm cầu nguyện cho hai người đó đừng nhìn thấy mình.
Quý Vương Nhung và mẹ của Lục Nguyên Đăng đi lướt qua tôi, vào thẳng bên trong. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc định đi rời khỏi nên này, đột nhiên giọng nói của Quý Vương Nhung vang lên phía sau lưng tôi.
“Ninh Khanh, sao cô lại ở đây thế?”
Đột nhiên Quý Vương Nhung dừng bước, quay đầu sang nhìn tôi, làm tôi lập tức hóa đá tại chỗ.
Xong đời rồi.
Sao lại bị cô ta phát hiện ra chứ!
Mẹ của Lục Nguyên Đăng cũng nhận ra tôi, bà ấy nhíu mày, im lặng nhìn tôi.
“Tôi đến khám bệnh.” Tôi nói gọn một câu, ra dáng sắp sửa đi về.
Nhưng Quý Vương Nhung không phải là người dễ bị lừa, cô ta kéo áo tôi, rồi gằn giọng hỏi: “Bệnh gì?”
“Đau đầu.” Tôi cúi đầu đáp.
Tôi vốn không dám nhìn thẳng vào mắt Quý Vương Nhung, sợ chỉ nhìn vào mắt cô ta thôi, lời nói dối của mình sẽ bị vạch trần.
“Đau đầu hả? Tôi thấy cô có giống người bị đau đầu chút nào đâu, kết quả khám bệnh của cô đâu, đưa cho tôi coi!”
Không được rồi, không thể tiếp tục giằng co mãi được.
Một khi Quý Vương Nhung nghi ngờ tôi, chắc chắn cô ta sẽ kêu cấp dưới đi điều tra bệnh án của tôi, đến lúc đó chẳng phải sẽ biết hết à?
“Sao, không dám đúng không? Lẽ nào cô bị bệnh gì không thể để cho người khác biết?”
Đến lúc này, tôi thật sự cảm thấy hết sức tuyệt vọng.
Chắc chắn Quý Vương Nhung sẽ không bỏ qua cho tôi một cách dễ dàng. Bây giờ đừng nói là thuốc, đến đơn thuốc cũng không có tờ nào, cô ta không nghi ngờ tôi mới là kỳ lạ.
“Ninh Khanh, sao cậu lại ở đây thế, chẳng phải đã kêu cậu nhanh lên à, đợi cậu lâu lắm rồi đó.”
Đột nhiên giọng nói của Tinh Tinh vang lên, tôi vội vàng ngẩng đầu, nhìn cô ấy với vẻ cảm kích.
Chẳng phải cô ấy đã bị Cổ Duyên kéo đi rồi à, sao lại quay về đây?
“Cô kéo Ninh Khanh nhà tôi làm gì, còn không mau bỏ cái móng heo của cô ra.” Tinh Tinh ngông nghênh đi đến khoác tay tôi, rồi nói: “Sau này cậu đừng đi khám thai với tớ nữa, ở trong bệnh viện có đủ loại người hết, nếu lỡ gặp phải đứa nào lên cơn dại cắn cậu một phát thì nguy mất.”
Nói dứt lời, cô ấy bèn nhìn Quý Vương Nhung với ánh mắt đầy ẩn ý.
Sắc mặt Quý Vương Nhung trắng bệch, tức giận nhìn Tinh Tinh rồi nói: “Cô nói ai là chó đấy! Nói cho rõ ra coi?”
“Chó gì mà chó? Lẽ nào chỉ có chó mới mắc bệnh dại à? Vừa nhìn đã biết là một người ngực to não rỗng rồi, tôi lười chẳng muốn tranh luận với người như cô, miễn cho cái ngu của cô khỏi ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng tôi. Khanh, chúng ta đi thôi!”
Tinh Tinh chẳng buồn quan tâm đến vẻ mặt tức đến nỗi muốn bốc khói của Quý Vương Nhung, chỉ kéo tôi đi một nước.
Tôi có thể cảm nhận được cô ta đang nhìn mình trân trân với ánh mắt oán hận, khiến bước chân của tôi hơi lảo đảo.
Lúc người thứ ba gặp bạn gái chính thức, vĩnh viễn luôn thấy sợ hãi như vậy.
Nghĩ đến đây, Tinh Tinh hất tay tôi ra, trừng mắt nhìn tôi: “Nhìn dáng vẻ chết nhát của cậu kìa, chẳng phải Quý Vương Nhung chỉ hỏi cậu có hai câu thôi à, cậu có cần sợ cô ta đến mức này không! May mà tớ nhìn thấy cô ta đi đến bệnh viện, tớ biết cái tính của cậu mà, nếu như tớ không đến giúp cậu, chắc chắn cậu đã bị Quý Vương Nhung giẫm chết rồi.”
Tinh Tinh trừng măt nhìn tôi, vẻ mặt tràn trề vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tôi cũng biết khi nãy trông mình có vẻ rất nhút nhát, thậm chí nếu như Tinh Tinh không quay lại, có thể chuyện tôi mang thai đã lộ tẩy rồi.
May mà, thân là nữ thần của tôi, cô ấy đã cứu tôi từ trong nước sôi lửa bỏng.
Chỉ có điều tôi vẫn thấy hơi thắc mắc, không biết vì sao mẹ của Lục Nguyên Đăng lại đi bệnh viện với Quý Vương Nhung?
- Trước
- Tiếp
Đọc nhanh tại Vietwriter.net