Mục lục
Vợ mới của lục thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 254: TÔI NHẤT ĐỊNH PHẢI QUAY VỀ





CHƯƠNG 254: TÔI NHẤT ĐỊNH PHẢI QUAY VỀ

Tống Trọng sửng sốt, sau đó trầm giọng nói: “Cô điên rồi sao? Cô khó khăn lắm mới rời khỏi được thành phố Phùng, rời khỏi Lục Nguyên Đăng, tại sao lại muốn quay về cái hố lửa đó chứ?!”

“Nếu như tôi không quay về thì con của tôi phải chết lãng phí trong tay của Lục Nguyên Đăng sao? Nếu như giết người có thể tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, vậy không phải là quá hời cho Lục Nguyên Đăng rồi sao?”

Nghĩ đến đứa con tội nghiệp, trái tim của tôi liền đau nhói dữ dội.

Tôi hận Lục Nguyên Đăng, hận anh ta chết đi!

Tống Trọng cau mày lại, nhẹ giọng nói với tôi: “Ninh Khanh, con của cô chưa ra đời, cho nên từ pháp luật mà nói, Lục Nguyên Đăng không được tính là giết người. Hơn nữa, với thân phận của Lục Nguyên Đăng, cho dù có giết người thì anh ta cũng có thể bình yên vô sự.”

Lời của Tống Trọng, đâm sâu vào trong trái tim tôi đau nhói.

Không được tính là giết người là sao chứ?

Con của tôi là một sinh mạng sống sờ sờ, trước khi Lục Nguyên Đăng ra tay với nó, tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của nó, sự lật trở mình của nó. Nó là một sinh mạng sống sờ sờ, đối với tôi mà nói, nó chính là sinh mạng quý giá nhất trên thế giới này.

Nhưng mà bây giờ, Lục Nguyên Đăng đã hủy diệt tất cả rồi. Hủy diệt đi sự dựa dẫm duy nhất của tôi trên thế giới này. Như vậy thì làm sao tôi không hận cho được?!

“Không lẽ trong mắt của anh, con của tôi không phải là sinh mạng sao? Không lẽ con của tôi phải chết trong tay của Lục Nguyên Đăng sao?” Tôi ôm lấy trái tim đang đau đớn của mình, nước mắt lã chã mà nhìn Tống Trọng.

Hộ chiếu và chứng minh nhân dân của tôi, còn có hộ chiếu giả và chứng minh nhân dân giả, những thứ này toàn bộ đều ở trong tay của Tống Trọng. Nếu như tôi muốn quay về đó thì cần phải có sự giúp đỡ của anh ta. Nếu không thì bây giờ tôi cũng không thấp giọng xuống nước mà cầu xin anh ta đâu.

Sắc mặt của Tống Trọng rất khó xử, khóe môi mấp máy, bộ dạng giống như là muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Một lúc sau, anh ta có hơi xoắn xuýt mà nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Ninh Khanh, thật ra người ra tay với con của cô, cũng không nhất định là Lục Nguyên Đăng đâu.”

Anh ta nói như vậy, hoàn toàn kích thích đến tôi rồi, cảm xúc của tôi, cũng nhịn không được mà trở nên kích động!

“Không phải anh ta?! Tống Trọng anh điên rồi sao, vậy mà lại còn nói giúp anh ta nữa?! Người bắt cóc tôi chính là trợ lý của Lục Nguyên Đăng, anh ta chính miệng nói với tôi, Lục Nguyên Đăng muốn giết chết đứa dã chủng trong bụng của tôi! Nếu như đây còn không phải là chứng cứ, vậy thì phải làm sao mới có thể chứng minh là Lục Nguyên Đăng làm?!”

Nghĩ đến lời nói của người đó, trái tim của tôi lại đau thêm vài phần.

Tống Trọng không nói gì nữa, nhưng sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn trước.

Tôi biết, anh ta không muốn tôi quay về đó, không muốn tôi và Lục Nguyên Đăng có thêm chút dây dưa nào nữa. Nhưng thù của con tôi nếu như không báo thì cả đời này của tôi, lương tâm sẽ khó mà yên ổn được.

Hơn nữa, trước đây Tống Trọng nói tài xế gây chuyện đã tông ba mẹ là tài xế của Lục Nguyên Đăng. Trước đây tôi không tin, nhưng mà bây giờ, nhìn thấy anh ta nhẫn tâm đối đãi với con của tôi như vậy, tôi không thể không tin.

Mạng của ba, mẹ gãy đi cái chân đó, còn có đứa con của tôi. Những thứ này cộng lại, không lẽ còn không đủ để tôi quay về tìm Lục Nguyên Đăng đòi công đạo sao?

Mãi đến khi rời khỏi nghĩa trang, Tống Trọng cũng không có nói câu nào với tôi nữa, có lẽ là sợ tôi lại nhắc đến chuyện quay về.

Nhưng mà suy nghĩ của tôi làm sao có thể dễ dàng bị làm tiêu tan đi như vậy được?

Trên xe, tôi hỏi Tống Trọng: “Khi nào anh về?”

“Sáng ngày mai.” Anh ta nhàn nhạt đáp.

“Hôm nay tôi đến khách sạn ở với anh đi. Tâm trạng tôi không tốt, không muốn để ba mẹ nhìn thấy.”

Tống Trọng suy nghĩ vài giây rồi đồng ý yêu cầu của tôi.

Anh ta vốn muốn thuê riêng một căn phòng cho tôi, nhưng tôi nói trải qua chuyện lần trước bị bắt cóc, tôi sợ một mình, kiên trì muốn ở cùng anh ta.

Trên khuôn mặt của Tống Trọng xuất hiện một chút ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý yêu cầu của tôi.














  • Trước


  • Tiếp










Đọc nhanh tại Vietwriter.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK