CHƯƠNG 236: TÔI BIẾT GIỮ MÌNH TRONG SẠCH
Tôi rụt rè nhìn Lục Nguyên Đăng, cắn môi, không biết giải thích thế nào.
Lục Nguyên Đăng hừ lạnh, rồi ngồi dậy, véo cằm tôi, mỉm cười: “Tôi muốn chơi em, còn cần phải có sự đồng ý của em sao? Ninh Khanh, ai đã cho em lá gan lớn như vậy, Tống Trọng?”
“Tại sao đột nhiên anh lại nhắc đến anh ấy? Việc này thì liên quan gì đến anh ấy? Đừng nhắc đến anh ấy trong các vấn đề giữa chúng ta.” Tôi cau mày nói.
Thực ra tôi rất không thích dáng vẻ này của Lục Nguyên Đăng. Một khi bị tôi chọc giận không vui, anh sẽ đổ lỗi cho những người đàn ông khác.
Ví dụ Mạc Hân, Khương Hải, và Tống Trọng, chưa bao giờ thiếu. Đến mức bây giờ nhìn thấy đàn ông thôi tôi cũng có một loại thôi thúc muốn đi đường vòng.
“Không liên quan đến anh ta? Người không liên quan sao sẽ trở thành bạn trai của em?” Lục Nguyên Đăng hừ lạnh, nụ cười đối với tôi đầy khinh bỉ.
Tôi suy nghĩ một lúc. Có lẽ anh đã học được tin tức này sau khi thấy dư luận trên Internet.
Nhưng Tống Trọng làm như vậy là để giúp tôi, còn anh thì sao? Nhân vật nam chính của vấn đề này chưa bao giờ nghĩ đến việc đứng ra để giải quyết.
Tôi bị đẩy đến đỉnh điểm của dư luận, khi tôi gần như chìm trong nước bọt của mọi người, anh ở đâu?
Hành động của người đàn ông này đủ để làm tôi đau lòng.
“Đừng lo, tôi không bao giờ ngủ với họ. Với tư cách một người làm giường của anh ấm hơn, tôi tự biết giữ thân trong sạch.”
Tôi lạnh nhạt nói.
Sắc mặt của Lục Nguyên Đăng lại xấu hơn rồi.
Tôi cố tình chọc Lục Nguyên Đăng.
Tôi biết sau khi chọc tức người đàn ông này, thông thường sẽ có hai kết cục.
Một là sẽ phủi mông đi.
Hai là sẽ ăn tôi như một con thú.
Tôi không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành đặt cược.
“Ninh Khanh, em làm rất xuất sắc, em như vậy sớm muộn khiến tôi mất hứng thú với em!”
Lục Nguyên Đăng chọn cái thứ nhất, lúc cửa phòng tắm đóng lại, tôi thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng trong lòng lại không thể nào vui được.
Yêu Lục Nguyên Đăng khiến tôi quá mệt mỏi. Anh ấy cứ bình thản khiến tôi không chịu nổi nữa.
Nhưng, lúc nào mới có thể thật sự ra đi?
Tôi bị nghén ngày càng nặng, không thể giấu ở công ty thêm nữa. Điều ấy khiến tôi rất hoang mang, tôi sợ có ngày Lục Nguyên Đăng sẽ phát hiện ra bí mật của tôi.
Hôm đó sau khi tan làm, tôi cố gắng nhịn cơn buồn nôn để đi thăm mẹ và em trai.
Vừa mở cửa đã thấy bọn họ đang thu xếp hành lý.
“Mấy người định đi đâu thế?” Tôi thắc mắc hỏi.
Ngày nộp tiền thuê chưa tới, bọn họ cũng không có nhiều tiền, họ đang sắp chuyển đi đâu chứ?
“Về quê.” Mẹ nói.
Đương nhiên đây là quyết định không tồi, nhưng tôi rất tò mò vì sao tự dưng họ lại muốn về quê?
Mặt mẹ tôi biến sắc, không nói gì.
Nhưng Ninh Uy Phước nhìn mẹ rồi nói: “Thôi nói cho chị đi, dù sao chị ấy cũng giúp cho nhà mình nhiều rồi.”
Lời của Ninh Uy Phước khiến tôi rất cảm động.
Trải qua nhiều như vậy dường như nó đã trưởng thành rồi.
Mẹ im lặng hồi lâu, gật đầu rồi nói với tôi: “Mẹ và ba con gặp tai nạn giao thông, đối phương bồi thường gần ba tỉ, mẹ định cầm số tiền này về làm ăn, Uy Phước cũng đồng ý về huyện sống cùng mẹ. Chúng ta vốn định sau khi về rồi nói với con, không ngờ hôm nay con tới rồi.”
Lời của mẹ khiến tôi cảm thấy bà vẫn luôn coi tôi là người ngoài.
Tôi không hề ngờ đến chuyện tai nạn bồi thường. Vậy nên mấy ngày nay tôi luôn lấy tiền đi cứu tế. Mà món tiền này mẹ lại không nhắc với tôi lần nào.
Thậm chí, rốt cuộc tai nạn là chuyện như thế nào, tôi cũng không biết.
- Trước
- Tiếp
Đọc nhanh tại Vietwriter.net