Mục lục
Vợ mới của lục thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 252: CON TÔI





CHƯƠNG 252: CON TÔI

Tôi bị đánh thức bởi cơn đau, bụng tôi đau như xé gan xé ruột.

Con tôi, con của tôi đâu rồi!

Tôi đột nhiên đặt tay lên bụng, sờ soạng, nhưng bụng của tôi lại bằng phẳng hơn trước đó không biết bao nhiêu lần.

“Con tôi, con của tôi!”

Tôi đã không còn quan tâm đến cơn đau ở vùng bụng nữa, tôi ngồi bật dậy, nhỏ giọng than đau.

Tôi nằm trên chiếc giường bệnh đơn giản, xung quanh không có một bóng người.

Vừa nghĩ đến chuyện đứa bé trong bụng chưa rõ sống chết thế nào, tinh thần của tôi suy sụp, đứa trẻ này còn quan trọng hơn cả tính mạng của tôi nữa, sao nó có thể gặp chuyện bất trắc được?

“Con của cô ở đây.”

Bác sĩ đi vào phòng, đưa đứa trẻ sơ sinh được bọc trong tã lót cho tôi.

Tôi thở phào một hơi, ôm lấy đứa trẻ từ tay bác sĩ, vui mừng đến muốn bật khóc.

May mà, con của tôi không có chuyện gì.

Tôi ôm con vào trong lòng mình thật chặt, niềm vui mất đi rồi lại có được khiến tôi không còn quan tâm đám người đó đã đi đâu rồi, cũng không muốn nghĩ xem tại sao họ không đưa đứa trẻ đi, hay làm những chuyện khác với nó.

Nhưng sau khi ôm đứa bé trong tay, tôi mới cảm thấy kỳ lạ.

Đứa bé trong lòng tôi, không có độ ấm.

Tôi run rẩy nhích con mình sang một chút, mới nhận ra mặt của nó xanh mét, hai mắt nhắm chặt, không hề có dấu hiệu nào của sự sống.

Không, không đâu.

Tôi thấp thỏm duỗi tay ra, sờ lên gáy con mình, lạnh ngắt. Lòng tôi thấy căng thẳng, lại thử kiểm tra hơi thở của bé.

Trong nháy mắt, trái tim tôi nguội lạnh như tro tàn.

Chắc hẳn y tá cũng không nhẫn tâm nhìn thấy tôi như tế, cô ta bèn nhẹ giọng nói: “Con của cô đã chết rồi.”

Dường như máu trong khắp người tôi đều đông cứng lại. Tôi ngồi lặng thinh, đờ đẫn nhìn đứa trẻ đáng yêu, nhưng không còn sự sống trong lồng ngực mình, nước mắt tuôn như mưa.

Sau khi ngây người một hồi lâu, tôi mới sực tỉnh táo lại, bèn nhảy nhóc xuống giường, gằn giọng nói với y tá: “Đám người khi nãy đâu? Kêu bọn họ ra đây, tôi muốn giết bọn họ!”

Con của tôi còn nhỏ như thế, vô tội như thế, sao bọn họ lại nhẫn tâm như vậy?! Con của tôi không còn nữa rồi, tôi tuyệt đối không để cho bọn họ sống yên đâu.

“Bọn họ vừa mới đi.” Bác sĩ nói.

Tôi không buồn quan tâm đến chuyện gì nữa hết, đến giày cũng chẳng buồn xỏ, chỉ ôm đứa trẻ chạy ra ngoài.

“Đừng chạy, vết thương của cô chỉ vừa mới khép miệng, sẽ nứt ra đó!”

Tôi không còn nghe lọt tai lời của bác sĩ nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho đứa con đáng yêu của mình mà thôi.

Mất đi đứa con là nỗi đau đớn cùng cực của tôi, bây giờ tôi đau đến không còn thiết sống nữa, tôi hận mình không tìm được lối thoát. Nếu như tôi đuổi kịp bọn chúng, thì tôi sẽ giết quách bọn chúng!

Vết thương ở bụng tôi nứt ra, mỗi một bước chạy đều đau như xé ruột xé gan.

Tôi cắn chặt hàm răng, bán mạng chạy ra ngoài, chỉ e không đuổi kịp đám người đó.

Nhưng lúc ra đến nơi, không biết bọn họ đã đi được bao xa rồi, đến bóng xe tôi cũng không nhìn thấy.

Tôi ngồi phịch xuống đất, vết thương lại đau tấy lên. Nhưng so với vết thương trong lòng tôi, đây chẳng đáng là gì cả.

“Con ơi, con của mẹ ơi. Xin lỗi con, xin lỗi con. Mẹ không bảo vệ được con. Xin lỗi, con của mẹ. Xin lỗi, con của mẹ, xin lỗi...xin lỗi con...”

Nỗi đau mất đi đứa con của mình đã biến thành nỗi hận Lục Đăng Nguyên. Tôi chỉ mong mình có thể quay về thành phố Phùng ngay tức khắc, băm nát thây Lục Đăng Nguyên ra.

Đau đớn và tuyệt vọng khiến cho ý thức của tôi trở nên mơ hồ.

Dường như tôi nghe thấy tiếng điện thoại đổ chuông.

Những ngày trong quá khứ trôi qua thật chậm, ngựa xe, bưu kiện đều chậm. Cả đời chỉ đủ để yêu một người.














  • Trước


  • Tiếp










Đọc nhanh tại Vietwriter.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK