CHƯƠNG 247: KHÔNG CÓ BẠN BÈ NHƯ VẬY
Bụng dần lớn lên, đến lúc năm tháng đã hoàn toàn không thể che giấu được nữa.
Tôi rất vui mừng vì mình đã rời đi thành phố Phùng, nếu không Lục Nguyên Đăng phát hiện tôi có thai, thì đứa bé này bây giờ hẳn đã không còn nữa.
Điện thoại trước đây dùng còn đặt trong vali tôi, rất nhiều lần tôi muốn mở ra, xem thử Lục Nguyên Đăng có từng gửi tin nhắn cho tôi không. Tôi muốn biết, anh có để ý sự rời đi của tôi tẻo tẹo nào không. Cho dù chỉ là ít ỏi. Cho dù, là tức giận, là phẫn nộ cũng được.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không có dũng khí mở điện thoại đó. Tôi sợ nhận được tin tức của anh, càng sợ anh ngay cả vài từ ít ỏi cũng không có.
Tôi nhớ anh, từng giây từng phút, mỗi đêm, đều nhớ anh.
Nhưng ở nước ngoài, trên tivi không nhìn thấy được bóng dáng của anh. Tôi cũng không dám mở trang mạng tin tức xem, sợ bao trùm trời đất đều là tin tức anh và người phụ nữ khác.
Suy nghĩ mâu thuẫn như vậy, khiến tôi gần như sắp điên rồi.
Hôm đó, lúc tôi ra ngoài dạo siêu thị quay về, phát hiện trên mặt ba mẹ đều là biểu cảm vui mừng.
Ở chung hai tháng nay, tôi phát hiện họ thật sự là người rất tốt. Tôi tìm được sự ấm áp gia đình mất tích đã lâu trên người họ. Mẹ tên Tống Lâm, là một người phụ nữ Giang Nam hiền dịu, đối xử với tôi cũng rất tốt rất săn sóc. Tình yêu của mẹ mà tôi thiếu thốn, bà đều cho tôi từng chút một.
“Ba, mẹ, hai người sao lại vui mừng như vậy?” Tôi vừa vào nhà, mẹ đã đi tới, đón túi trong tay tôi, đỡ tôi đi tới bên bàn, cằn nhằn nói: “Mình con đi dạo siêu thị thì đừng mua nhiều đồ như vậy, nếu mệt thì sao đây?”
“Con biết rồi.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy? Trúng vé số sao, sao hai người vui như vậy?”
“Không phải, là có người muốn đến thăm con.” Ba cười nói.
Có người?
Phản ứng đầu tiên của tôi, chính là Lục Nguyên Đăng, ngay cả nhịp tim cũng nhanh hơn.
“Ai?”
Lúc nói ra chữ này, tôi mới phát hiện mình căng thẳng tới mức giọng nói cũng đang run rẩy.
“Tống Trọng đó, còn có thể có ai nữa.” Mẹ nói.
Tim tôi trầm xuống, sau đó cười khổ một tiếng, tự cười nhạo mình, ngoại trừ Tống Trọng còn sẽ có ai tới thăm tôi? Tôi thật sự là quá nhớ Lục Nguyên Đăng rồi, mới nghĩ tới anh đầu tiên.
Nhưng mà, sao có thể là anh? Tôi thật là quá tự mình đa tình rồi.
“Lúc nào?” Tôi miễn cưỡng cười cười, quay đầu hỏi mẹ.
“Tối ấy. Người đàn ông có lòng như vậy, nếu là mẹ, sớm đã gả rồi.” Mẹ cười thầm nói.
“Mẹ nói gì vậy? Con và anh ấy chỉ là bạn, bạn rất thân rất thân.” Tôi vội giải thích.
Mỗi lần Tống Trọng tới, mẹ đều sẽ trêu chọc tôi hai câu. Cho dù tôi giải thích thế nào, bà cũng không tin.
“Bạn gì? Cũng chỉ là con lừa chính mình. Bạn bình thường có thể săn sóc con như vậy sao? Vượt xa nghìn dặm để cùng con đi khám thai?”
Lời của mẹ, khiến tôi á họng.
Ở Prague nếu muốn khám thai, ba đứa bé cần đi theo. Cho nên mỗi lần kiểm tra, Tống Trọng đều bay tới đi cùng tôi. Tôi đã nói rất nhiều lần mình tùy tiện thuê một người đàn ông đi là được rồi, nhưng anh ta lại luôn kiên trì muốn tới, tôi cũng thực sự không còn cách nào với anh ta.
Tám giờ tối, Tống Trọng gõ cửa.
“Mau vào mau vào đi, đợi cậu đã lâu rồi.”
Mẹ nhiệt tình kéo anh ta vào nhà, dáng vẻ đó thật sự giống mẹ vợ thấy con rể.
Nghe nói ba mẹ vốn có một cô con gái, nhưng vì tai nạn mà mất. Cho nên lúc Tống Trọng tìm đến họ nói muốn họ làm ba mẹ tôi, họ lập tức liền đồng ý.
Có lẽ họ và tôi giống nhau, đều là người cần tình yêu thương, cho nên, mới sẽ ăn nhịp với nhau.
- Trước
- Tiếp
Đọc nhanh tại Vietwriter.net