CHƯƠNG 248: CÓ ĐÁNG HAY KHÔNG TÔI NÓI MỚI TÍNH
Tống Trọng cũng không tránh hiềm nghi, trực tiếp cùng tôi vào nhà. Ba mẹ đứng ngoài cửa, dùng ánh mắt mờ ám nhìn tôi, còn ra hiệu tôi đẩy ngã Tống Trọng.
Thật là già không đứng đắn, tôi là một bà bầu, có thể đẩy ai? Huống chi, giữa tôi và Tống Trọng, rất trong sạch đấy.
Tống Trọng vào phòng liền trực tiếp ngồi lên giường, ánh mắt nhìn chăm chú trên người tôi, xem ra là có lời muốn nói.
“Anh có gì thì nói đi.” Tôi nhàn nhạt mở miệng.
“Tôi sắp bị Lục Nguyên Đăng phiền chết rồi.” Tống Trọng thở dài, tiếp tục nói: “Cô biết không? Mấy tháng nay, anh ta dường như mỗi ngày đều cho người theo dõi tôi, có lẽ chính là vì tìm cô. Hôm nay tôi tốn rất nhiều công sức, cuối cùng mới cắt đuôi được anh ta. Cứ thế này, tôi cảm thấy anh ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy cô.”
“Tôi cũng đã trả hết tiền cho anh ta, anh ta sao bám riết như vậy làm gì?” Tôi cười khổ, có chút bất đắc dĩ nói.
Lần đầu tiên Tống Trọng đến đã nói cho tôi biết, lúc anh ta giao tấm thẻ đó cho Lục Nguyên Đăng, sắc mặt Lục Nguyên Đăng vô cùng khó coi, mặt đen như mực. Lúc anh ta đi ra khỏi văn phòng Lục Nguyên Đăng, cách thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng anh đập đồ.
“Nếu là vì để ý thì sao?” Tống Trọng chăm chú nhìn tôi, nghiêm túc nói.
Tôi kiên trì lắc lắc đầu, nói: “Không thể nào, anh đừng nói linh tinh. Anh ta sao có thể để ý tôi? Anh ta chỉ là không cam tâm, không cam tâm bị tôi đùa bỡn như vậy.”
Người như Lục Nguyên Đăng, không phải kiêu ngạo bình thường. Cho dù là muốn đi, vậy cũng chỉ có thể là anh ta vứt bỏ tôi, sao có thể là tôi không nói lời nào đã bỏ đi. Làm một người đàn ông, thể diện của anh ta không chịu được.
“Còn nữa, tôi nghe nói, anh ta luôn muốn ly hôn với Quý Vương Nhung. Nhưng vì trong bụng Quý Vương Nhung có đứa bé, đám người ông cụ luôn không đồng ý.”
“Ừ.” Tôi nhàn nhạt đáp một tiếng, không nói gì.
Anh và Quý Vương Nhung có ly hôn không, không liên quan tới tôi. Họ sớm đã thoát ly khỏi cuộc sống của tôi, không có chút quan hệ nào với tôi.
Có chút sự thực, cho dù đau lòng, tôi cũng phải nhận rõ.
“Ngày mai còn phải làm khám thai, ngủ sớm chút đi.” Tống Trọng đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài.
“Tống Trọng.” Tôi khẽ gọi anh ta lại: “Anh đã nói Lục Nguyên Đăng sai người theo dõi anh, thì anh đừng đến đây nữa. Miễn cho bị anh ta phát hiện. Chuyện khám thai, tự tôi có thể giải quyết.”
“Tôi có cách, điểm này cô không cần lo lắng.”
Tống Trọng vẫn kiên trì như cũ, bất kể tôi nói thế nào, anh ta cũng không chịu thay đổi chủ ý.
Có vài chuyện, tôi đành phải đối mặt. Mẹ không mù, tôi cũng không ngốc, cho dù trước đây tôi nhìn không hiểu lòng Tống Trọng, bây giờ nhất định cũng hiểu rõ rồi.
Anh ta thích tôi.
Nhưng người phụ nữ từng ly hôn lại làm tiểu tam chưa cưới đã có thai như tôi, từ đầu tới chân, đều không xứng với Tống Trọng.
“Tống Trọng, thực ra tôi không đáng. Bên cạnh anh có nhiều cô gái tốt như vậy, không cần lãng phí...”
“Đáng hay không tôi nói mới tính, cô nói không tính. Ninh Khanh, cô không cần xem nhẹ mình như vậy, cô tốt hơn trong tưởng tượng của mình ngàn lần vạn lần, cô xứng với một người đàn ông bỏ ra tất cả để đối xử tốt với cô.”
Tống Trọng quay đầu sang, trong ánh mắt là tình cảm tôi quen thuộc.
Ánh mắt như vậy, tôi từng thấy trong mắt Khương Hải. Mà Tống Trọng, còn cố chấp hơn Khương Hải.
Anh ta nói xong, thì rời khỏi phòng, hoàn toàn không cho tôi cơ hội tiếp tục từ chối anh ta.
Sáng hôm sau lúc cùng tôi đi khám thai, anh ta lại như không có gì xảy ra, bộ dạng bình tĩnh thản nhiên.
- Trước
- Tiếp
Đọc nhanh tại Vietwriter.net