Mục lục
Vợ mới của lục thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 243: TÔI THẬT BUỒN CƯỜI





CHƯƠNG 243: TÔI THẬT BUỒN CƯỜI

Tôi đang nói đến bộ đồ mà anh ấy đã mặc vào ngày sinh nhật.

Đẹp thì đẹp, nhưng bây giờ tôi khen anh ấy, hoàn toàn chỉ vì muốn làm anh vui phơi phới, rồi đi lấy bộ đồ đó mặc mà thôi.

Chỉ có điều, tôi cảm thấy hơi mông lung, những người đã nhìn thấu thế giới như Lục Nguyên Đăng thì có thích nghe tôi tâng bốc như thế này không?

Cho dù có thế nào đi chăng nữa, chỉ cần anh ấy không mở tủ quần áo của tôi ra là được.

Anh ấy sững sờ, chần chừ một lúc sau mới nói với tôi: “Đẹp thật à?”

“Đẹp lắm đẹp lắm, đẹp trai hết hồn luôn đó.”

Tôi gật đầu như gà mổ thóc, mặt mũi hết sức chân thành, chỉ lo anh ấy không tin tôi mà thôi.

Có lẽ vì tôi đã vỗ đúng mông ngựa rồi, Lục Nguyên Đăng rút bàn tay đang duỗi về phía tủ quần áo lại, quay người đi về phòng mình.

Ây da, nguy hiểm quá!

Tôi thở phào một hơi, cảm giác khô khốc lại bốc lên cổ họng.

Không được rồi, khát quá.

Tôi đi xuống cầu thang, muốn lấy ly uống nước. Lúc xuống dưới nhà bèn nhìn thấy Lục Nguyên Đăng đang ngồi trên ghế sô pha, quần áo anh mặc chính là bộ đồ tây xám đen mà tôi đã nói ban nãy.

Lúc anh nhìn thấy tôi, ánh mắt ánh lên niềm hy vọng.

Quả nhiên, chỉ cần là đàn ông, đều thích được người khác khen ngợi.

Tôi bước qua, nhìn anh ấy với vẻ hài lòng: “Bộ đồ này cứ như thể làm riêng cho anh vậy, anh mặc lên khiến cho tôi không thể dời nổi tầm mắt.”

“Vốn dĩ là đặt làm riêng.” Lục Nguyên Đăng lạnh lùng nói, dù anh ấy có cố gắng kềm chế cảm xúc, tôi vẫn có thể nhận ra được sự kiêu ngạo.

Người đàn ông này, có những lúc thật đáng yêu làm sao!

Giờ vẫn còn sớm, anh ăn xong rồi hẵng đi. Trong nồi cơm điện vẫn còn cơm đó, để tôi làm cho anh hai món.”

Tôi nói khe khẽ với anh ấy.

Có lẽ, đây là lần cuối cùng tôi làm cơm cho anh ăn.

“Được.”

Người đàn ông ấy gật đầu, im lặng ngồi ở đó.

Phòng khách chỉ còn lại hai chúng tôi mà thôi, đột nhiên tôi cảm thấy, chúng tôi thật giống với những cặp vợ chồng bình thường trên thế giới này, sống với củi, gạo, dầu, muối, nước mắm, giấm và trà.

“Nguyên Đăng, anh về rồi."

Nhưng rất nhanh, một giọng nói nũng nịu cất lên, phá tan giấc mộng đẹp của tôi.

Quý Vương Nhung mở cửa, đi từ ngoài vào trong phòng. Bởi vì đã nói ra chuyện trong bụng mình có một đứa trẻ, cho nên lúc đi xuống lầu cũng tỏ ra dè dặt một cách khoa trương.

Tôi cười khổ một tiếng, rồi đi vào nhà bếp.

Giọng nói nhẹ nhàng của Lục Nguyên Đăng vang lên sau lưng tôi.

“Lát nữa phải đi rồi.”

Tôi đúng là đồ ngu ngốc, lúc ban nãy lại nảy ra ý nghĩ buồn cười như thế.

Bọn họ mới là vợ chồng danh chính ngôn thuận, còn tôi chẳng là gì cả, sắp đi khỏi đây rồi còn mộng đẹp như vậy nữa.

Tôi nhanh chóng làm xong đồ ăn, một món mặn một món rau đơn giản, Lục Nguyên Đăng ăn không nhiều, nhưng Quý Vương Nhung lại ăn hết cả một chén.

Tôi lười không muốn tính toán với cô ta, cũng chẳng nói gì.

Sau khi ăn cơm xong, Lục Nguyên Đăng đứng dậy đi vào trong.

Quý Vương Nhung kéo cánh tay anh lại, nói với giọng nũng nịu: “Nguyên Đăng, khi nào anh về?”

“Chắc là ngày kế.”

“Em và con sẽ chờ anh về, anh đừng làm việc vất vả quá.”

Quý Vương Nhung cẩn thận sửa sang cà vạt cho anh, với tôi, cảnh tượng này rất đỗi nhức mắt.

Cảnh hai người họ ân ân ái ái, càng khiến tôi giống như một trò cười.

Ngày kế Lục Nguyên Đăng quay trở lại, anh ấy sẽ được sống hạnh phúc bên cạnh Quý Vương Nhung.

Còn tôi, sẽ tự mình đến một đất nước xa lạ.

Lục Nguyên Đăng thay giày rồi đi ngay, sắc mặt Quý Vương Nhung cũng thay đổi ngay tức khắc, cô ta nói với tôi bằng gương mặt u ám: “Khi nãy có phải Lục Nguyên Đăng vào phòng cô không? Cô đã nói gì với anh ấy? Có phải nói với anh ấy chuyện về con tôi không?”














  • Trước


  • Tiếp










Đọc nhanh tại Vietwriter.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK