Tôi hừ một tiếng, không thèm để ý tới anh ta nữa.
Nhưng bình tĩnh lại, phát hiện ra tất cả mọi thứ vừa xảy ra, đều giống với cách mà các cặp đôi ở bên nhau.
Cơ hồ, không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi đã rung động với người đàn ông này. Rõ ràng chỉ là mối quan hệ vui đùa không thật lòng, tôi lại quá nhập vai.
Nếu tình cảm này còn không thu lại, vậy thì đến cuối cùng, tôi nhất định sẽ thương tích đầy mình.
Bởi vì, tôi đã rung động. Còn Lục Nguyên Đăng, không có tim.
Về đến nhà, lấy những thức ăn đã mua, đi luôn vào bếp.
Bếp kiểu mở, tôi ngồi trên sô pha, có thể nhìn rõ ràng nhất cử nhất động của anh ta.
Rất ít, có thể nhìn thấy người đàn ông đến nấu cơm cũng đẹp trai như vậy.
Lục Nguyên Đăng để điện thoại sang bên cạnh, cứ một chút lại nhìn điện thoại một cái. Tôi nghĩ, có lẽ anh ta tìm thực đơn rồi, chuẩn bị làm theo như vậy.
Động tác của anh ta tao nhã mê hoặc lòng người, làm việc đâu vào đấy. Không cần nói, quả thực là ra dáng.
Nếu không phải màn trổ tài trước đấy để lại cho tôi ám ảnh tâm lý quá lớn, tôi thực sự còn xem anh ta là đầu bếp lớn luôn rồi.
“Cô đang ngắm tôi?”
Tôi đnag nhìn Lục Nguyên Đăng thái rau, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, làm tôi giật nảy mình.
Mặc dù nhịp tìm đập dữ dội, nhưng trên mặt, vẫn ra vẻ không thèm đếm xỉa nói:” Tôi nhìn quá trình những món ăn khủng khiếp được tạo ra, thế cũng không được à?”
Lục Nguyên Đăng quét mắt nhìn tôi một cái, không tức giận, tiếp tục thái rau.
Hoàn tất chuẩn bị, anh ta quay lưng lại, bắt đầu xào rau.
Mùi thơm từ trong nồi toả ra, bay khắp căn phòng.
Ngửi thử, có vẻ không tồi .
Tôi xoa xoa cái bụng đang kêu ục ục, cảm thấy hơi đói rồi.
Lục Nguyên Đăng rất nhanh đã nấu xong đồ ăn , từng món từng món bưng lên.
Cá chua ngọt, sườn xào, ngồng cải, thêm một bát canh rau cải thịt viên, nhìn rất ngon miệng, ngửi cũng rất thơm.
Cơ hồ, cũng không gay go như tôi tưởng tượng.
Tôi cầm đũa lên, thử một miếng sườn, phát hiện ra rất ngon!
Ánh mắt kinh ngạc nhìn Lục Nguyên Đăng, tất nhiên là nhìn vào bộ mặt đắc ý của anh ta.
”Nấu ăn chuyện này rất đơn giản.”
Anh ta hời hợt buông một câu, thành công lật bỏ chuyện cháo khê rồi.
Lấp đầy bụng trước quan trọng hơn, tôi cũng lười tranh cãi với anh ta, đứng dậy hỏi:” Cơm ở đâu, tôi đi xới cơm.”
Thần sắc của Lục Nguyên Đăng, bỗng chốc trở nên mất tự nhiên.
Tôi bỗng hiểu ra gì đó.
“Chắc anh sẽ không nói với tôi, rằng anh quên nấu cơm rồi chứ?” Tôi trợn ngược mắt nói.
“Chính xác mà nói, là đến gạo cũng không mua.”
...
Đành vậy, tôi và Lục Nguyên Đăng chỉ có thể ăn vã thức ăn. May mà anh ta nấu mặn nhạt vừa đủ, cứ ăn thế cũng không tồi.
Cuối cùng, tôi và anh ta cùng nhau, chén sạch đống thức ăn, đến canh cũng uống hết luôn.
Đương nhiên, sức chiến đấu chủ yếu, là tôi
Sau bữa cơm, tôi tự giác đi rửa bát.
Lúc rửa bát xong, phát hiện Lục Nguyên Đăng đã dựa vào sô pha ngủ say rồi.
Tôi không biết có phải anh ta ở công ty xảy ra vấn đề gì rồi không, mấy ngày nay tôi thường xuyên trông thấy anh ta tăng ca tới đem khuya.
Tôi đi tới, lấy tấm thảm bên cạnh đắp lên người anh ta.
Lục Ngạn Thần bỗng mở mắt, phòng bị nhìn tôi.
Trông thấy đó là tôi, ánh mắt lại dịu xuống.
“Nếu anh mệt rồi thì ngủ đi, ngày mai lại làm việc cũng chưa muộn.” Tôi nhẹ giọng nói.
Anh ta nhìn tôi một cáu, lại ngồi thẳng người, lại bắt đầu nhìn số liệu trên máy tính.
“Cô đi ngủ trước đi.”
Biết tôi nói cái gì Lục Nguyên Đăng cũng không nghe, tôi cũng không nói gì thêm, đi thẳng lên trên tầng.
Sau khi tắm rửa xong, tôi đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, Lục Nguyên Đăng đã không còn ở tầng dứoi. Nhìn qua phòng anh ta, cũng không có người.
Ở đây thực ra cách công ty khác xa, may mà tôi cũng không cần đi làm, cũng không cần lo đến muộn
Không làm cái gì thì quá vô vị, tôi về phòng chuẩn bị giấy vẽ. Nhưng trong đầu, lại trống rỗng.
Hoặc là, sóng gió của chuyện sao chép bản vẽ trước đó, ảnh hướng quá lớn đến tôi chăng. Tôi bây giờ, trong đầu một mảng trắng, đến cả một tí linh cảm cũng không có.
Điện thoại của Quý Vương Nhung, lại gọi tới.
Tôi nhìn điện thoại liên tục rung, thực sự không biết cuộc gọi này nhận hay không đây.