Mục lục
Vợ mới của lục thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 229: Ở LẠI BÊN CẠNH





CHƯƠNG 229: Ở LẠI BÊN CẠNH

“Không được!”

Tôi nghĩ cũng không cần nghĩ liền từ chối Lục Nguyên Đăng.

Đùa chắc, loại cầm thú như anh ta nếu để anh ta ngủ cùng tôi thì đứa nhỏ sẽ gặp nguy hiểm mất.

Đôi mắt Lục Nguyên Đăng híp híp lại, nhướng mày nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Em vừa nói gì? Tôi nghe không rõ.”

Tuy rằng ngữ khí rất nhẹ nhàng nhưng lại mang đầy sự uy hiếp.

Tôi cố gắng củng cố lại lá gan của mình, nhìn anh ta nói: “Tôi nói không được, anh có thể đến phòng của Quý Vương Nhung, cô ta mong anh sủng hạnh còn không được kìa.”

Lại nói, Quý Vương Nhung mà biết anh ta lén vào phòng tôi thì không biết sẽ lại gây ra thêm chuyện gì nữa, tôi lại không muốn mạo hiểm như vậy,

“Cô ấy mang thai, cô thấy thích hợp không?”

Tôi cũng mang thai mà!

Câu này tôi đương nhiên không dám nói ra, nhưng trong lòng cũng biết Lục Nguyên Đăng đang đau lòng cho Quý Vương Nhung, ít ra thì cũng lo cho đứa con trong bụng cô ta.

Cuộc sống hạnh phúc của một nhà ba người, tôi vẫn là nên cút sớm một chút mới phải.

“Nói chung không muốn hầu hạ anh, anh tha cho tôi đi.” Tôi nhìn Lục Nguyên Đăng, tựa như đang cầu xin mà nói.

Nhưng mà hình như không có tác dụng lắm, anh ta nằm lên giường tôi rồi mập mờ nói với tôi: “Sao mỗi khi tôi nói đến ngủ ở đây cô đều nghĩ đến chuyện đó vậy? Không lẽ… em rất muốn?”

Lời của anh ta khiến tôi lập tức đỏ mặt, tức giận nói với anh ta: “Tôi không có dung tục như vậy, tôi chỉ là công việc rất mệt, không có sức lực.”

Cũng may Lục Nguyên Đăng cũng không tiếp tục làm khó tôi, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Mệt thì nghỉ ngơi đi, tôi không chạm vào em.”

Anh ta nói xong thì nhắm mắt lại.

Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn bất an, buổi tối tôi có khi sẽ ốm nghén, buồn nôn, nếu bị anh ta phát hiện thì phiền phức rồi, nhưng nhìn bộ dạng Lục Nguyên Đăng như vậy cũng biết anh ta không còn muốn để ý tôi nữa, cho dù tôi không muốn thì cũng có cách nào với anh ta đâu.

Cũng may đứa nhỏ trong bụng cũng nắm bắt được tình hình, đêm nay không có dày vò tôi, cũng coi như trải qua được một đêm bình yên.

Ngủ đến gần sáng, trong lúc mơ hồ, tôi cảm giác mình được ôm trong một lồng ngực ấm áp.

Giấc ngủ vốn không sâu, Lục Đăng Nguyên đột nhiên đến gần khiến tôi giật mình tỉnh giấc, theo bản năng bảo vệ bụng.

Tôi vô cùng căng thẳng, lưng cong lại, tựa như một con mèo đang gặp nguy hiểm mà xù lông lên.

Tuyệt đối đừng làm gì với tôi, tuyệt đối đừng!

Tôi trước nay chưa từng như vậy, chưa từng cự tuyệt tiếp xúc cơ thể với Lục Nguyên Đăng như vậy.

Nhưng thực ra là do tôi nghĩ nhiều rồi, Lục Nguyên Đăng không có tỉnh dậy, nhưng lại ôm chặt lấy tôi, chỉ nỉ non vài câu bên tai tôi.

“Đừng đi, xin em đừng đi, ở lại bên cạnh tôi.”

Lòng tôi hơi rung động.

Nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, những lời này rõ ràng không phải nói với tôi.

Chỉ là tôi rất hiếu kì, người khiến Lục Nguyên Đăng mệt mỏi cầu xin như vậy sẽ là người thế nào? Là Quý Vương Nhung hay là một người nào khác?

Trong lòng Lục Nguyên Đăng ẩn chứa bóng hình của người nào?

Đáp án này tôi muốn biết nhưng cũng hy vọng mình mãi mãi không bao giờ biết được.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy từ trong lòng Lục Nguyên Đăng, nói chính xác hơn là bị một vật thể không xác định nào đó đụng cho tỉnh.

Lục Nguyên Đăng đã thức, hôn nhẹ lên trán tôi, lên vai, cả người tôi mềm oặt, từ trong lòng anh ta muốn thoát ra, nhanh chóng xuống giường.

Người đàn ông này đang phát tình, tôi mà còn không xuống giường chắc là sẽ bị ăn đến không còn gì mất.

“Anh mau đi đi, nếu để Quý Vương Nhung phát hiện anh ở phòng tôi thì tôi chết chắc rồi, anh đi đi được không.”

Thực ra tôi đối với chuyện Lục Nguyên Đăng sẽ nghe lời tôi thực không có mấy hy vọng, nhưng bất ngờ là anh ta lại thật sự đứng dậy, đi ra từ phòng tắm, trở về phòng mình.

Ông trời rốt cục mở mắt rồi, hay là Lục Nguyên Đăng đã không còn hứng thú với tôi nữa, vậy mà không ác ý làm khó tôi nữa.

Nhưng tại sao, trong lòng tôi có chút không cảm thấy vui được?

Lúc ra khỏi phòng, Lục Nguyên Đăng đang ngồi trên sofa xem điện thoại, còn Quý Vương Nhung đang đứng trước mặt, cách tôi hai bước chân.

Lục Nguyên Đăng nâng mắt lên, nói với Quý Vương Nhung: “Suy cho cùng em cũng đang có thai, em trở về nhà họ Quý đi, bên đó có người chăm sóc em.”

Quý Vương Nhung thay đổi sắc mặt, sau đó sờ bụng nói: “Em có thể tự chăm sóc mình, không cần trở về.”

“Quý Long đã đến trước cửa, về hay không không do em quyết định.” Lục Nguyên Đăng nhàn nhạt nói.

Quý Vương Nhung biến sắc nhìn Quý Long từ cửa bước vào, đột nhiên nắm lấy áo tôi, gằn giọng nói: “Các người còn ép tôi trở về tôi liền đẩy cô ta xuống dưới.”














  • Trước


  • Tiếp










Đọc nhanh tại Vietwriter.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK