CHƯƠNG 230: CON TÔI
Nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng, tôi vô cùng hoang mang, căng thẳng đến mức lông tơ cũng dựng lên.
Nếu như là lúc bình thường tôi sẽ không sợ, từ cầu thang lăn xuống cùng lắm thì gãy xương thôi, cũng không phải đi tìm chết, nhưng bây giờ không giống vậy, trong bụng tôi còn có đứa nhỏ, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
“Quý Vương Nhung, cô đừng manh động.” Tôi quay đầu, thử nhẹ giọng trấn an tâm trạng của Quý Vương Nhung.
Nhưng vừa quay đầu tôi mới phát hiện mắt cô ta đỏ lên, còn là đỏ lên vì quá tức giận, cô ta là người có bệnh tâm lí, tôi thật sự rất sợ cô ta phát bệnh vào lúc này.
Cô ta nói với Lục Nguyên Đăng về chuyện mang thai là vì muốn ở bên Lục Nguyên Đăng, nhưng không ngờ tình huống lại ngược lại, Lục Nguyên Đăng vậy mà tống cô ta về nhà, khó trách mất khống chế thành như vậy.
Quý Long ở dưới lầu cũng từng bước đi tới, lắc đầu với cô ta: “Vương Nhung, em đừng quậy, xuống đây đi với anh.”
“Tôi đã nói không đi! Các người ai còn ép tôi, tôi lập tức đẩy cô ta xuống!”
Nói xong còn thử đẩy tôi một cái, nhưng lực trên tay cũng không giảm đi.
Cô ta bây giờ đang muốn đàm phán với bọn họ, cũng không thật sự ra tay lập tức với tôi.”
Tôi bị dọa cho ra đầy mồ hôi, muốn bảo vệ bụng mình, lại sợ động tác quá lộ liễu sẽ làm Lục Đăng Nguyên nghi ngờ.
“Vương Nhung, nếu em thật sự đẩy cô ấy xuống dưới, có thể sẽ thật sự mất đi Lục Nguyên Đăng vĩnh viễn, em phải hiểu rõ.” Quý Long vẫn từng bước tiếp cận, muốn cô ta bỏ đi ý niệm này.
Lục Đăng Nguyên nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng lên tiếng.
“Quý Vương Nhung, cô có thể thử xem, xem thử đẩy cô ấy xuống dưới sẽ có hậu quả gì.”
Giọng nói anh ta lãnh liệt, khiến Quý Vương Nhung có hơi nới lỏng tay, tôi nhân cơ hội này nắm lấy thành cầu thang, nhanh chóng chạy xuống dưới.
Nhưng không ngờ là tay Quý Vương Nhung còn nắm áo tôi, tôi chạy như vậy cô ta cũng bị lôi theo xuống dưới.
Cô ta hét một tiếng sau đó lăn xuống dưới.
Sau đó, dừng lại bên chân Quý Long.
“Con, con của tôi!”
Quý Vương Nhung hoảng loạn nói, giọng nói vô cùng yếu ớt.
Hôm nay cô ta mặc một cái váy trắng, máu tươi lan ra trên đó, vô cùng nhức mắt.
Tôi ngây ra tại chỗ, không biết phải làm gì.
Thực ra tôi có nghĩ tới chuyện cô ta không thật sư mang thai bởi vì cô ta một chút ốm nghén cũng không có, mỗi ngày đều mang giày cao gót, trang điểm thật lộng lẫy, cũng không thấy nôn qua.
Nhưng bây giờ nhìn thấy máu vây trên váy kia tôi mới biết mình lúc trước có bao nhiêu hạn hẹp.
Trong bụng cũng có đứa nhỏ, nhìn Quý Vương Nhung hoảng loạn, bất lực như vậy tôi cũng có thể cảm nhận được.
Nếu như lúc nãy lăn xuống cầu thang là tôi mà không phải cô ta tôi nhất định sẽ tuyệt vọng hơn cả cô ta.
Quý Long ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm lấy Quý Vương Nhung, nhẹ giọng nói: “Không sao, đừng sợ, có anh đây, đứa nhỏ cũng sẽ không sao.”
Có thể thấy Quý Long thật sự rất quan tâm Quý Vương Nhung, lúc ôm lấy cô ta, tựa như ôm một bảo vật.
Quý Long ôm Quý Vương Nhung đi ra ngoài, cô ta lại nắm lấy cánh tay Lục Nguyên Đăng, tựa như nắm lấy cộng rơm cứu mạng cuối cùng.
Không còn cách nào, Lục Nguyên Đăng chỉ còn cách ngồi bên cạnh cô ta.
Bởi vì trong lòng có vết thương, tôi cũng đi theo.
Quý Long mở cửa xe, cấp tốc chạy đến bệnh viện.
- Trước
- Tiếp
Đọc nhanh tại Vietwriter.net