CHƯƠNG 238: NHƯ VẬY CŨNG ĐƯỢC
Không phải ngẫu nhiên?
Nghĩ lại quá trình quen biết giữa tôi và Lục Nguyên Đăng, có phải Tống Trọng nghĩ nhiều rồi không?
“Ngay từ đầu không phải Lục Nguyên Đăng tìm tới tôi, là một lần khiến tôi vô tình chọc vào anh ấy.” Tôi giải thích.
Tôi thậm chí không biết vì sao mình lại cố gắng phản bác lời Tống Trọng, dường như tôi sợ quan hệ vốn không tốt đẹp giữa mình và Lục Đăng Nguyên trở nên thảm hại hơn. Tôi cũng không muốn tin, người đàn ông tôi yêu sẽ có bộ dáng như Tống Trọng nói.
Nhiều năm sau đó tôi nghĩ, nếu năm đó tôi không lên xe của Lục Nguyên Đăng thì cuộc đời của tôi có thay đổi không.
Tống Trọng nhìn tôi hồi lâu cuối cùng mới nôn ra một câu.
“Ninh Khanh, đến bây giờ cô vẫn không thừa nhận cô yêu Lục Nguyên Đăng sao? Cho dù tôi nói với cô thế nào cô vẫn chọn tin anh ta như cũ.”
Bỗng bị Tống Trọng vạch trần tôi có chút hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Tôi không hề nói giúp anh ấy, nếu anh nghĩ là anh ấy, ít ra cũng phải có bằng chứng, nếu không chuyện lớn như vậy không thể tự dưng bị chụp lên đầu.”
Tống Trọng mặt biến sắc có chút khó xử nói: “Bây giờ đúng là tôi không có chứng cứ, nhưng tôi sẽ điều tra cặn kẽ. Ninh Khanh, nếu như, tôi nói là nếu, chuyện tai nạn của ba mẹ cô có liên quan đến Lục Nguyên Đăng thật, cô sẽ rời xa anh ta chứ?”
Ánh mắt anh ta nhìn tôi vô cùng nghiêm túc, còn mang thêm chút kỳ vọng.
Tôi biết làm bạn bè thì Tống Trọng muốn cứu giúp tôi khỏi nước sâu lửa bỏng.
Tôi cười khổ rồi cười với Tống Trọng: “Cho dù chuyện này không liên quan tới anh ấy, sớm muộn tôi cũng sẽ rời xa anh ấy. Tống Trọng, tôi và anh ấy vốn không phải người cùng thế giới. Hơn nữa, ở bên anh ấy quá nguy hiểm cho tôi.”
Tôi buộc phải rời khỏi Lục Nguyên Đăng, nhưng sức của mình tôi quá yếu ớt. Lần trước Tống Trọng nói có cách để Lục Nguyên Đăng không tìm được tôi, máy bay tôi cũng lên rồi, nhưng bởi chuyện của bố mẹ mà ở lại.
Tôi nghĩ, Tống Trọng có thể giúp tôi một lần thì chắc có thể giúp tôi lần hai.
Không còn cách nào khác tôi chỉ có thể hi vọng Tống Trọng giúp được tôi lần nữa.
“Tống Trọng, tôi mang thai rồi.”
Tống Trọng ngẩn người, điện thoại tôi đưa cũng không nhận lấy.
“Có định giữ lại đứa trẻ không?” Tống Trọng hỏi tôi.
Tôi gật đầu, không tỏ rõ thái độ.
“Nhưng nếu Lục Đăng Nguyên biết có đứa trẻ này, chắc chắn sẽ không để tôi giữ lại nó. Vậy nên tôi mong anh có thể giúp tôi rời khỏi Lục Đăng Nguyên, càng nhanh càng tốt.”
“Được.” Tống Trọng quả quyết đồng ý.
“Mấy ngày này cô cố gắng cẩn thận đừng để Lục Nguyên Đăng phát hiện. Còn những chuyện khác để tôi sắp xếp là được.”
Sau khi về nhà Lục Nguyên Đăng, cảnh tượng trong video vẫn luôn lởn vởn trong đầu tôi.
Tôi cố gắng nói với bản thân rằng đừng nghĩ Lục Nguyên Đăng xấu như vậy, nhưng lại không ngừng suy đoán.
Mấy ngày nay đúng là Lục Nguyên Đăng đang giận tôi, ngày nào ở nhà cũng như không nhìn thấy tôi. Giữa tôi và anh ấy ngày càng xa cách, dường như anh càng thân thiết với Quý Vương Nhung.
Tôi không còn nhớ rõ bao lâu rồi anh chưa tới phòng tôi. Nhiều lần tôi cảm thấy anh ở trong phòng tắm khá lâu, tôi còn tưởng anh muốn đến đây.
Nhưng cuối cùng anh không gõ cửa phòng tôi.
Như vậy, cũng được.
Anh yêu Quý Vương Nhung nhiều hơn một chút, đương nhiên sẽ chán ghét tôi hơn một chút.
Cứ như vậy không ngờ tôi đã mang thai ba tháng rồi. Nhưng bên Tống Trọng vẫn chưa xử lí xong. Tôi nhìn bụng đã bắt đầu nhô ra không khỏi hoảng hốt.
May mà tôi vốn gầy, bình thường mặc đồ cũng rộng nên không nhìn ra.
Quần áo của Quý Vương Nhung cũng dần trở nên rộng rãi hơn.
Hôm ấy lúc tôi nghe cuộc gọi điện giữa cô ta và Quý Long hình như nói cô ta sắp ra nước ngoài, cũng không biết là bao giờ. Cô ta đi, Lục Đăng Nguyên sẽ tới quấy rối tôi không?
Lúc ấy, còn có thể giấu chuyện tôi mang thai không?
Tinh Tinh bị Cổ Duyên bắt đi, nên lúc làm kiểm tra thai 12 tuần tôi chỉ có thể đi một mình.
Lúc ra khỏi nhà Quý Vương Nhung đã đi rồi. Cô ta thường cứ đi đến thất thường, tôi cũng không thấy lạ.
Cho đến khi tôi ở khoa phụ sản thì chạm mặt người cũng tới kiểm tra thai nhi là cô ta.
- Trước
- Tiếp
Đọc nhanh tại Vietwriter.net